Chúc các bạn nghe clip vui vẻ nhé!nhớ đăng ký ủng hộ kênh Tình Quê.để Tình Quê có thêm động lực để làm những clip tiếp theo nhé! Kể chuyện đêm khuya cho bé ngủ ngon Truyện cổ tích không chỉ là những bài học giáo dục điều hay lẽ phải mà còn là các câu chuyện đêm khuya, giúp bé dễ đi vào tôn kính mẹ cha, nhắc nhở về lòng yêu thương của con mẫu dành cho cha mẹ, ông bà và tổ tiên gia đình, đề Cũng có những hy sinh ấm áp mà loài mèo dành cho nhau trong mối quan hệ giữa mẹ và con, giữa anh và em. Nghe các truyện khác tại Đọc truyện đêm khuya phát sóng tối thứ 3,5,7, chủ nhật trên sóng phát thanh AM 610Khz của Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM (VOH). Đọc truyện đêm khuya VOV (cập nhật) Mẹ con người ăn mày download. 72.3M . Đọc truyện đêm khuya VOV Đài Tiếng nói Việt Nam | Bến đợi nhọc nhằn Đọc truyện đêm khuya VOV _ Tiểu thuyết Tình yêu trở lại Phần 16 - phần cuối download. 111.7M Chào Mẹ Là Con Đây - Truyện Ma. Chào Mẹ Là Con Đây là câu chuyện ma có thật hay kể về một cô gái đầy thơ mộng nhưng với những lỗi lầm trong cuộc sống mà cô đã phải bắt gặp và trả giá cho những lỗi lầm đó. Ngay sau đây qua giọng đọc MC Ngọc Lâm mời quý vị các Truyện ngắn Khi còn có mẹ của nhà văn Vũ Thị Huyền Trang. Ảnh minh họa. Nghe các truyện khác tại Đọc truyện đêm khuya phát sóng tối thứ 3, 5, 7, Chủ nhật trên sóng phát thanh AM 610Khz của Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM (VOH). Kể Truyện Đêm Khuya - Con cái đến với cha mẹ là duyên, vừa là nghiệp Truyện Phật Giáo Có Thật 100%Kênh Audio Phật Giáo Luôn Cập Nhật Những ViDeo Pháp Âm rSlbq. Đọc truyện đêm khuya – Cảm nhận đầu tiên trong tôi là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, với hai bức thành đất rất cao. Phía trên đầu bầu trời cũng bị cắt thành những đường nhỏ. Trên tay tôi có một búp bê và một cái giỏ trong đó có những quả phi lao khô. Tôi cứ đi theo con đường trước mặt. Lâu lắm, thời gian như vô tận, tôi đi đến hết con đường. Ở đó có những bậc thang bằng đất. Tôi cố sức leo lên những bậc thang đó nhưng nó cao quá. Tôi suýt òa khóc thì nhìn thấy một rễ cây thò lò ở trên đầu tôi. Tôi đu vào rễ cây rồi leo lên các bậc thang. Trên mặt đất là một vườn cây to, tỏa bóng rợp mặt đất. Dưới nền đất những lá rụng được quét gọn thành một đống, sạch sẽ. Nắng chiều qua vòm lá thành những quả bóng to, nhỏ khác nhau trên mặt đất. Tôi đi quanh những gốc cây và cảm thấy muốn hát. Rồi một cơn buồn ngủ kéo đến. Tôi nằm trên đống lá và ngủ ngon lành. Trong giấc ngủ tôi mơ thấy những điều đẹp đẽ. Khi tôi đang chìm trong giấc ngủ thiên thần thì tôi đâu biết rằng mẹ tôi đang khốn khổ vì tưởng đã đánh mất tôi rồi. Máy bay Mỹ ập đến, người ta bế lũ trẻ bỏ xuống hầm, rồi phải đi sơ tán đồ đạc. Bọn trẻ ngồi túm tụm lại một chỗ. Còn tôi đi lang thang. Máy bay Mỹ cút đi, những bà mẹ đi tìm con, mẹ tôi không tìm thấy tôi đâu cả. Tôi mở choàng tỉnh vì thấy có ai đó bế tôi lên. Tôi mở mắt và nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thụng đen. Ông cười với tôi. Tôi bảo ông rằng, trong đống lá kia còn con búp bê và lẵng quả phi lao nữa. Ông bế tôi quay trở lại lấy hai thứ đó rồi đi vào nhà thờ. Một lúc lâu sau, có người chạy đi báo mẹ tôi đến nhà thờ đón tôi. Nhìn thấy tôi, mẹ Òa khóc, rồi chạy đến túm tóc tôi lôi xềnh xệch – Con ranh con khốn nạn này, mày đi đâu mà để tao tìm đứt cả hơi. Sao mày không bị bom nó vùi đi cho rồi. Lúc đó cha không có mặt ở đấy. Khi đó tôi lên bốn nhưng sau tôi còn có hai đứa em trai nữa, một đứa lên hai và một đứa mới mấy tháng. Nơi chúng tôi đang sống không phải là quê của cha mẹ tôi mà là nơi họ làm việc. Nhưng đối với tôi đó lại là nơi chôn rau, cắt rốn. Ngày tôi ra đời là thời kỳ đất nước đang thịnh vượng, thế nhưng tôi lại được cắt rốn bằng lưỡi liềm cắt lúa. Chuyện thế này, lúc mẹ tôi lên cơn đau đẻ, được cha tôi đưa đến trạm xá. Bà trạm xá trưởng kiêm đỡ đẻ, kiêm y sĩ kê đơn, kiêm y tá tiêm chích thuốc khóa cửa đi ăn cỗ mãi bên xã khác. Cha tôi để mẹ tôi ngồi ở chiếc ghế chờ rồi mượn xe đi tìm bà y sĩ. Mẹ tôi quằn quại trên ghế, cơn đau mỗi lúc một tăng. Một bà đi kiếm rau lợn thấy mẹ tôi đau dữ quá bèn vào giúp đỡ. Sau thấy mẹ tôi đẻ đến nơi mà vẫn chưa thấy bà đỡ và cha tôi về. Bà bảo với mẹ tôi – Cô chịu khó nằm đây, tôi vào tìm bà Mụ, ngày chưa có trạm xá bà ấy đỡ cho cả làng này đấy. Chưa đầy năm phút sau đã thấy bà quay lại cùng bà Mụ. Trên tay bà Mụ cầm một chiếc liềm đen sì. Bà Mụ khám cho mẹ tôi thấy cái đầu tôi lấp ló cửa dạ bèn giục bà đi hái rau lợn – Chị kiếm cho tôi mấy cái tàu lá chuối khô, kiếm đâu được cái chậu nữa chứ, không thì bẩn tóe ra đây về bà trạm trưởng lại mắng cho. Thế là tôi ra đời trên cái ổ chuối khô, được bà Mụ cắt rốn bằng lưỡi liềm. Bà Mụ bảo Trong các vật dụng của nhà nông thì chỉ có lưỡi liềm sạch nhất vì chỉ để cắt lúa và cắt rốn trẻ con. Ca đẻ mẹ tròn con vuông xong thì bà trạm trưởng và cha tôi mới về đến nơi. Bà trạm trưởng trách mắng mẹ tôi – Cô lỗi thời quá, sao không chờ tôi về. Phản khoa học hết sức, ai lại cắt rốn bằng liềm. Nằm lại đây theo dõi. Bà Mụ nghe thế chỉ tủm tỉm cười rồi ra về. Hai ngày sau mẹ tôi bế tôi về nhà vì tôi chẳng bị làm sao cả. Câu chuyện này được cả làng biết, hễ ai nhìn thấy mặt tôi cũng kể. Tôi được nghe có dễ hàng trăm lần. Càng lớn lên tôi càng thấy vùng quê tôi ở sao mà đẹp thế, lắm điều kỳ lạ thế. Ngày ấy, tôi có khái niệm về mùa, một năm đối với tôi chỉ có hai dịp Tết và hè. Tết, ấy là khi cam trong vườn nhà bác Thạo ở bên cạnh nhà tôi đỏ rực. Cỏ ở bờ mương xanh ngắt mỡ màng. Cỏ chen mọc cả vào lối đi, cỏ che những vết chân trâu lồi lõm. Mẹ thay cho tôi một chiếc áo trắng và dặn – Mày đi chơi đâu thì đi, đến chiều tối là về. Ngày mai mùng một chớ có vào nhà ai, cái thứ con gái đến nhà mùng một là dông cả năm, người ta chửi cho thì tao đánh chết. Tôi phải nhớ lời mẹ dặn. Sáng mùng một, mẹ tôi để cho tôi ngủ thoải mái. Bố mẹ sắp cơm cúng xong mới gọi chúng tôi dậy ăn uống. Ăn xong mẹ chia cho một ít bánh kẹo. Tôi gói vào khăn mùi xoa để dành cho cái Hoa. Nhà nó có nhiều bánh chưng hơn nhà tôi nhưng lại không có bánh kẹo, vì bố mẹ nó làm ruộng. Tôi đi ra ngõ, mẹ tôi gọi với theo – Nhớ đừng vào nhà ai đấy. Tôi đi một mạch ra bờ mương. Nước đồng trong veo chưa cấy lúa, chỉ có cỏ ở bờ vùng, bờ thửa xanh nối lên trời. Từ cuối bờ mương, nơi giáp với làng bên xuất hiện một vài chấm nhỏ, rồi to dần, rồi tiếng cười, tiếng nói, rồi mầu xanh, mầu đỏ của áo xống phấp phới trong gió, những người họ hàng đi Tết nhau. Trong lòng tôi rạo rực đến kỳ lạ. Tôi muốn đi cùng những người họ hàng kia để đến những nhà họ hàng. Nhưng tôi chỉ được phép đứng dựa lưng vào gốc dừa để nhìn theo họ. Đọc truyện đêm khuya – mẹ người con yêu nhất Mùa hè, bắt đầu từ những cơn mưa rào. Ngồi dưới một tàu lá chuối to làm nhà, bên cạnh hàng rào mắc mấy sợi tơ chuối làm khung cửi, ngắt mấy lá mùng tơi làm mâm cơm. Một gia đình nhỏ ở trên thiên đàng. Bỗng đâu mây đen kéo đến che khuất mặt trời. Mưa rơi nặng hạt trên tàu lá chuối. Rồi cơn mưa trút xuống bất ngờ. Tôi chạy vội vào nhà trú mưa. Mưa càng to thì nỗi buồn của tôi càng lớn. Tôi không hiểu nỗi buồn của tôi đến từ khi nào. Có khi từ một buổi trưa, tôi nằm trong lòng mẹ với sự thanh bình nhất, rồi tôi ngủ thiếp đi. Cơn mưa đánh thức tôi dậy. Mẹ đã đi làm rồi. Thế là nỗi buồn ập đến. Và ngay cả khi tôi không thức dậy vào cơn mưa thì từ cơn mưa nỗi buồn ùa vào tôi. Nỗi buồn đeo nặng cả cuộc đời. Cơn mưa tạnh bất ngờ, nắng lại bừng lên. Sau cơn mưa tất cả bụi bẩn trên lá cây được gội rửa hết, chỉ còn lại màu xanh nguyên sơ của từng loài, lóng lánh những tia mắt cười dưới nắng. Sau cơn mưa là đến chuyện bố tôi đi bộ đội. Bố đi vào mùa hè, một buổi sáng, sau cơn mưa rào vào đêm. Ba chị em cùng mẹ đi tiễn bố. Nơi bố nhập ngũ sao mà đông vui thế. Rất nhiều cờ, có cả trống và rất đông thanh niên. Bố có lẽ là già nhất trong số họ. Mẹ cứ khóc còn chúng tôi thì cười và la hét với bố và những chú mà bố bảo là đồng đội. Bố đi buổi sáng, hết cả ngày hôm ấy đến đêm tôi không có cảm giác nhớ bố, mặc dù cho đến khi ấy tôi chưa bao giờ xa bố. Gần sáng, cảm giác lạnh, tôi quờ tìm bố để ôm lấy bố như mọi khi thì không thấy bố. Tôi nhớ bố đã đi rồi, tôi khóc khe khẽ. Mẹ tôi hỏi vì sao mà khóc, có đau hay nhức đầu gì không. Tôi chỉ khóc to hơn. Mẹ tôi dỗ – Nói đi vì sao mà khóc rồi sáng ra mẹ cho đi xem đám ma. Tôi chưa bao giờ được đi xem đám ma nên tôi bảo với mẹ – Con nhớ bố lắm! – Thế thì im đi, khóc gì cho bố mày sốt ruột, sốt gan, không khéo lại bị giặc nó bắn chết đấy. Nhớ chưa, bố mày chưa chết thì đừng có khóc, có nhắc gì làm bố rối ruột, không tỉnh táo mà tránh đạn được đâu. Tao cũng chẳng dám khóc đây này. Nghe mẹ nói tôi sợ lắm, nên mỗi lần nhớ bố tôi phải chạy đi tìm cái gì chơi để khỏi khóc. Mùa hè, cái ngày đầu tiên tôi đến trường trời đầy nắng. Cô giáo dạy trên lớp, về nhà mẹ dạy thêm cho tôi. Cô giáo dạy dễ thuộc, mẹ dạy dễ nhớ. Mẹ có những câu thơ thế này “O tròn như quả trứng gà; ô thì đội mũ- Ơ thì thêm râu. O, a hai chữ khác nhau; vì a có cái móc câu bên mình”. Tôi cứ đọc theo mẹ thế mà thuộc. Nhưng đến hai chữ X và S thì tôi không sao phân biệt nổi. Mẹ cho tôi hai cái tát, một cái cốc, rồi bất lực bảo – Tao chịu rồi con ngu dốt ạ, để mai cô giáo mày dạy cho mày. Mùa hè, là những đêm đầy huyền bí. Những đêm không trăng trời tối đen như mực, lũ trẻ bắt đom đóm bỏ vào lọ cầm đi chơi. Một thằng lớn đầu têu bảo – Chúng mày có đến ngôi nhà ma không? – Có sợ lắm không? – Đi rồi khắc biết. Thằng lớn đi trước, một lũ bé rồng rắn theo sau. Căn nhà nằm riêng ra một chỗ bên cạnh một gò đất nhỏ. Xung quanh có những luống hoa thẳng tắp. Những con đom đóm lập lòe trong cỏ xung quanh nhà. Thằng lớn bảo – Đấy thấy chưa, ma trơi lượn đầy xung quanh nhà. Chạy đi kẻo ma nó đuổi đấy. Thế là ù té chạy. Những đứa bé vấp ngã bật khóc. Đứa không ngã cũng khóc. Nỗi sợ hãi đi cả vào giấc ngủ. Thế mà ngôi nhà ấy ban ngày ối đứa vào hái trộm hoa. Một đêm, cách cái ngày bố đi bộ đội khá lâu, buổi tối mẹ giục chúng tôi đi ngủ sớm. Một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó làm giấc ngủ của tôi chập chờn, nhưng vì có ngọn đèn dầu được mẹ vặn nhỏ bằng hạt đỗ để ở đầu giường mà tôi yên tâm ngủ thiếp. Giấc ngủ kéo dài khá lâu thì đứa em tôi đạp đổ đèn, căn nhà chìm vào bóng tối. Tôi tỉnh giấc, gọi mẹ không thấy mẹ đâu. Tôi gào khóc, không thấy mẹ đâu. Tôi liền mở cửa, cửa bị khóa từ bên ngoài. Hai đứa em tôi cũng thức giấc. Chúng tôi gào khóc cuống cuồng, và cùng hé mắt nhìn ra khe cửa. Bên ngoài cũng tối đen như mực. Một lúc lâu sau, tôi nhìn thấy cổng có một đốm lửa bằng hạt đỗ. Tôi gào to – Cho cháu xin tí lửa. Cháu sợ tối lắm. Đốm lửa ngập ngừng định tiến lại phía cửa, rồi dừng lại. Tôi nài nỉ – Cho cháu xin tí lửa đi, em cháu làm đổ đèn rồi, cháu sợ tối lắm. Mẹ cháu đi vắng. Đốm lửa đứng yên lặng rồi từ từ quay ra phía cổng đi mất. Tôi gào khóc thêm một lúc nữa rồi mệt quá vào giường nằm. Không gian im lặng, tiếng cầu kinh đã tắt từ lâu rồi. Tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sáng ra mẹ gọi dậy dặn dò để đi làm. Tôi ngơ ngác nhìn mẹ. Không hiểu đêm qua mẹ có đi vắng thật hay chỉ là một giấc mơ hãi hùng. Tôi tự đi xác minh xem, bởi tôi vẫn nhớ có một ngọn đèn hạt đỗ trước cổng nhà tôi. Nhưng hình như mọi người có điều gì muốn giấu. Họ im lặng nhưng đánh mắt sang nhau. đọc truyện đêm khuya – con mang cuộc đời của mẹ Mùa hè, những cái roi thật sự quất lên da thịt tôi. Khi tôi lên bảy mẹ giao cho tôi một việc đun một ấm nước mưa để nguội cho cả nhà uống. Mẹ đi làm tôi kéo chúng bạn đến chơi thả đỉa ba ba, đi chợ Đồng Xuân… Vui không thể nào tả xiết. Nhưng cũng vì thế mà ấm nước sôi để nguội hết nhanh chóng. Sắp đến giờ mẹ về tôi mới bắc bếp đun nước. Tôi đút rạ vào bếp cháy đùng đùng mà mãi nước không sôi. Ở ngoài sân thì bọn chúng cười vui quá. Mẹ về ấm nước còn nóng không uống được thế là tôi bị mấy cái cốc bêu trán. Một lần tôi đổ đầy ấm nước để cạnh bếp định đun nhưng cuộc chơi đang vui, cuốn đi, nên quên mất. Mẹ về khen tôi ngoan biết nghe lời. Tôi im lặng và suy nghĩ. Để tránh đòn của mẹ thì bận sau tôi chỉ cần đổ đầy nước mưa vào ấm và chẳng cần đun gì cả. Tôi chỉ tránh được một việc như thế. Còn những cuộc đi chơi cùng mẹ tôi rất khao khát mà dường như chẳng bao giờ được toại nguyện. Một lần thấy tôi đang tha thẩn chơi ở đường, mẹ đạp xe đi qua, dừng lại bảo “Về lấy mũ tao cho đi chơi”. Tôi sướng quá nhảy chân sáo chạy về. Bỗng nhiên vấp phải hòn gạch ngã sóng xoài ra đường. Mẹ đang vui bỗng điên tiết đạp xe đi. Tôi chạy theo mẹ gào khóc “Mẹ ơi, cho con đi với”. Mẹ càng đạp nhanh hơn. Tôi hụt hơi ngã xuống bãi cỏ ven đường. Tôi thi gan nằm úp mặt cho đến khi mẹ quay về. Mẹ bẻ một cành roi thật to, quật và thề rằng “Chẳng bao giờ tao cho mày đi đâu cả”. Lâu lắm mẹ quên mất lời thề, một chiều mẹ bảo tôi dọn cơm sớm ăn rồi cho đi chơi. Tôi sướng sun người, vừa bê mâm bát vừa hát. Bỗng choang. Chao ôi! Tôi bị vấp phải bậu cửa. Mẹ lại điên tiết lên ở nhà, không đi đâu nữa. Tôi đã hết lời van xin mẹ mà mẹ vẫn chỉ dắt hai thằng em tôi đi. Tôi gào khóc dữ dội. Trời ập tối, tôi bỗng thấy mình thật bé nhỏ, cô đơn. Tôi nhớ đến bố. Mặc dầu vẫn nhớ lời mẹ dặn là không được khóc hờ bố vì bố chưa chết, để bố tỉnh táo mà tránh đạn nhưng tôi nghĩ, tôi chẳng còn ai thương nữa ngoài bố ra. Tôi khóc “Bố ơi về với con đi, mẹ ghét con lắm. Mẹ chỉ yêu chúng nó thôi. Chẳng còn ai thương con cả”. Giọng tôi khản đặc. Mệt mỏi quá tôi ngồi im lặng và mở to mắt để nhìn. Trước mặt tôi là một người mặc áo thụng đen đang nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi người đó đưa tay cho tôi – Tâm hồn con bị lạc lối mất rồi, theo cha về để cha rửa tội lỗi cho con. Tôi ngoan ngoãn đứng lên và lầm lụi bước theo người đó với cái đầu rỗng tuếch. Ông dẫn tôi vào một căn phòng rộng, thắp đèn măng-sông sáng trắng. Ông mở tủ rót cho tôi một chén nước và lấy cho tôi mấy chiếc kẹo, thứ kẹo này dù có dịp Tết tôi cũng chưa được ăn bao giờ. Ông chìa cho tôi nhưng tôi rụt tay lại thành hai nắm đấm giấu chặt vào đùi. Tôi bậm chặt môi và nhìn trừng vào mặt ông. Thì ra ông không già như tôi tưởng, chỉ già hơn bố một ít thôi. Ông cũng nhìn thẳng vào mặt tôi rồi để kẹo và nước xuống bàn. Ông nhìn vào mặt tôi một hồi lâu và tôi cũng cứ giương mắt nhìn vào ông như thế. Ông rời mắt khỏi tôi, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. – Nào con của ta, con hãy kể cho ta nghe vì sao con lại gào khóc như thế? Tôi im lặng. – Ta biết bố con đi vắng rồi nhưng bố con vẫn thường xuyên nghe thấy những lời con nói đấy. – Có thật không hở cha? Nhưng bố con vẫn tỉnh táo để tránh đạn của quân thù chứ cha? – Con nói sao? – Mẹ con dặn, không được nhắc đến bố, nhớ bố cũng không được khóc, vì bố chưa chết, để bố tỉnh táo mà tránh hòn đạn mũi tên. Nhắc nhiều đến bố, bố rối ruột lên. – Mẹ con dặn thế à? – Đúng không cha? – Thế con kể đi, vì sao mà con gào khóc dữ thế? – Vì con rất yêu mẹ con mà mẹ con lại không yêu con. Mẹ con đánh con, không cho con đi chơi cùng mẹ. – Không đúng thế đâu, mẹ rất yêu con, mẹ không ghét bỏ con đâu. Chắc mẹ có lý do nào đó. Con ơi, cha muốn nói với con điều này. Con được sinh ra ở trên đời này là một kết quả đẹp đẽ nhất trong sự sinh sản của muôn loài. Bởi vậy con mang trong mình con một vũ trụ riêng. Con đã có những niềm vui, sự sung sướng phải không? Vậy sự khổ đau và nỗi buồn cũng sẽ tự mình con mang lấy. Con có thể chia sẻ với người này, người khác nhưng con hãy mang một chữ “nhẫn” bên mình. Có chữ nhẫn bên mình con sẽ thấy cuộc sống dễ dàng hơn. Con đừng oán trách cha mẹ làm gì. Dẫu sau này cuộc sống của con có khốn khổ đến nhường nào. Với bố con, con hãy ngày đêm cầu nguyện cho ông ấy, mong Chúa ở bên ông, che chở cho ông ấy. – Nhưng mà nhà con không có Chúa. – Cha biết, nhà con theo đời nhưng Chúa ở trong tim con ấy. Con hãy tin ông ấy sẽ che chở cho con. Tôi và cha nói chuyện với nhau rất lâu. Tôi vui lên rất nhiều. Tôi quên hết cả mọi buồn phiền. Tôi uống hết cốc nước, ăn hết kẹo. Cha xoa đầu tôi – Khuya rồi đấy, con về đi kẻo mẹ chờ. Con có sợ bóng tối không, cha sẽ đưa con về. – Con không sợ đâu, con sẽ chạy một mạch. Ồ, cha ơi, trăng kìa! Trăng cuối tháng tỏa xuống đất trời vào lúc đêm đã khuya, vạn vật đã im lìm trong giấc ngủ. Cỏ cây cũng đã ngủ say, ánh trăng cù vào lá, lá càu nhàu rung nhẹ. Rồi chẳng đừng được mở mắt ra cười lóng lánh với trăng. Tôi chạy một mạch về nhà với tâm trạng như vừa được tắm rửa sạch sẽ. Mẹ đã đóng chặt cửa. Tôi gọi – Mẹ Ơi mở cửa cho con với. Im lặng. – Mẹ ơi, mở cửa cho con vào ngủ với. – Tôi gọi to hơn. Im lặng. – Mẹ ơi! – Tôi gào lên. – Mày sang chuồng lợn nhà bác Thạo mà ngủ. – Mẹ ơi, con muốn vào nhà. – Mày mà gào lên lần nữa tao sẽ đánh cho mày nhừ đòn đấy! Tôi lặng lẽ ngồi xuống bậc thềm. Ô kìa! Trăng cũng có bóng. Mái ra. nhà tôi đổ bóng xuống đến giữa sân, bóng cây na góc thềm cũng có những đốm trắng chui qua kẽ lá. Ô, mặt trời đêm, đúng rồi. Mặt trời đêm mọc rồi. Tôi chạy ra ngõ. Con đường lát đá sáng bóng loáng. Bụi tre, vại nước, cây cau bên nhà bác Thạo cũng đổ bóng xuống thềm. Trăng sáng rõ từng ngọn cỏ cũng đang vươn dậy, động đậy khẽ ngả sang nhau. Ô, thì ra mọi vật đều thức cả, chỉ có mẹ và con người nằm trong bóng tối của ngôi nhà mới đang ngủ. Tôi cảm thấy đầu óc rất tỉnh táo nhưng mí mắt thì nặng trĩu. Tôi rất muốn thức cùng vạn vật nhưng tôi cũng buồn ngủ như những con người ở trong các ngôi nhà kia. Theo bản năng tôi đi về phía cửa nhà mình. Cánh cửa đã để ngỏ chờ tôi chứ không còn cài chặt nữa. Một ý nghĩ loáng qua đầu, thì ra mẹ cũng chẳng ghét mình đâu, rồi tôi ngủ thiếp đi mê mệt. đọc truyện đêm khuya – con mang cuộc đời của mẹ Mùa hè, những câu chuyện cổ tích. Sau cái đêm được cha rửa tội, tôi có thêm một người bạn mới – đó là cha. Những lúc rỗi rãi, tôi không còn chơi thả đỉa ba ba, chơi ô ăn quan hay trèo lên cây nhãn rồi nhảy xuống ao bơi sang bờ bên kia nữa, mà tôi ra nhà thờ. Tôi được phép vào gặp cha bất cứ lúc nào. Nếu là lúc cha rỗi rãi tôi với cha sẽ ngồi trò chuyện. Cha hay kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Cha kể chuyện rất có duyên. Truyện ngàn lẻ một đêm làm tôi đứng cả tim. Nếu là lúc cha bận việc, tôi có thể vào tủ sách của cha để mượn một quyển nào đó tôi muốn đọc. Có điều phải ngồi đó đọc không được mang về nhà. Mùa hè năm tôi lên tám tuổi tôi đã đọc trọn bộ cổ tích Andecxen. Mặc dù rất mải mê đọc truyện nhưng tôi vẫn phải nhớ về trước khi mẹ về. Có một bản nhạc vào lúc 11 giờ trưa đánh thức nỗi sợ hãi của tôi… Cái bản nhạc đó nổi lên, tôi đang ở đâu cũng nhanh chân chạy về nhà, rửa sạch chân tay và ngồi lên giường chờ mẹ. Một hôm tôi đến chỗ cha, cha đang chuẩn bị đi đâu đó. Cha rủ tôi đi cùng – Cha sang xứ làng bên đây, con có đi với cha không? Lâu lắm tôi chẳng được đi chơi ở đâu cả nên tôi thích lắm. Tôi đồng ý đi cùng cha. Cha dắt tay tôi đi trên những bờ mương, rồi đi qua những bờ vùng, bờ thửa. Chỗ nào lội cha bế bổng tôi qua. Tôi cảm thấy rất yêu quý cha và không còn nhớ đến bố nữa. Thế là bố đã đi bộ đội được ba năm rồi. Bố không gửi thư về nhà nhưng tôi tin là bố chưa chết, vì mẹ không khóc. Tôi hỏi cha – Cha ơi, cha có con không? – Không có con ạ. – Vì sao thế? – Vì cha không được phép có con. – Ai cấm cha? – Khi nào lớn con sẽ hiểu. Đường đi khá xa, tôi mỏi nhừ chân nhưng vì những câu chuyện cha kể nên tôi không thấy mệt. Buổi trưa ấy tôi được ăn một bữa cỗ rất thịnh soạn. Sau đó cha nhờ một người đèo tôi về nhà. Mẹ tôi rất giận dữ, bỏ buổi làm chiều để chờ tôi về. Mẹ chuẩn bị sẵn một cái roi. Mẹ đánh cho tôi một trận rất đau. Vừa đánh mẹ vừa khóc. – Mày bêu riếu tao rồi con ơi, mày nghe làng xóm họ nói gì không? Từ nay tao cấm mày không được ra nhà thờ chơi với cha nữa nghe chưa? Bố mày ở đâu không về mà dạy mày để mày mất dạy thế này. Mẹ vừa khóc vừa nhắc đến bố làm tôi bỗng nhiên thót cả tim. Bố làm sao phải không? Vì mẹ vẫn bảo rằng không được khóc vì bố chưa chết đâu. Vậy mà mẹ lại khóc. Tôi sợ lắm không dám đến chơi với cha nữa. Vài tuần sau cha nhờ người mang đến cho tôi quyển chuyện cổ tích Grim. Cha đề tặng tôi hẳn hoi. Mùa hè, bố chiến thắng trở về. Bố về nhà vào buổi tối, khi cả nhà vừa ăn cơm xong. Bé út, khi bố đi bộ đội mới chưa đầy một tuổi thốt lên. “Có chú bộ đội vào nhà mình” Mẹ òa khóc. “Anh đã về đấy à? Anh có bị sao không?” Bố cười hàm răng trắng trên khuôn mặt sạm đen. Mẹ đứng nép vào một bên ngực bố, tôi đứng bên kia, còn hai đứa em thì nhìn bố ngơ ngác. Tôi cầm vào tay bố nhưng đó chỉ là một tay áo rỗng. Tôi thốt lên “Tay bố đâu rồi? “Bố bỏ vai mẹ ra xoa tay lên đầu tôi “Mất rồi con ạ”. Mẹ thảng thốt nắn từ vai bố trở xuống xem còn đến đâu. Bố bảo “May mà còn tay phải, còn làm được nhiều việc”. Tối đến cả nhà vui không thể tả được. Ngày hôm sau mẹ trong trạng thái cực kỳ sung sướng. Mẹ dậy sớm đi chợ. Tôi được theo mẹ đi. Đi qua một chiếc cầu nhỏ bằng tre, chợ được họp ở một khu đất rộng, dưới gốc những cây chay già. Đêm hôm trước trời mưa rào, để ngày hôm sau, trời mang xuống một thứ nắng thủy tinh. Nắng trong veo không một gợn bụi. Chợ mà không ồn ào. Người mua, người bán nói khẽ khàng như sợ nắng thủy tinh vỡ òa ra. Mẹ mua gà, mua thịt, mua rau… rất nhiều thứ. Về đến nhà có mấy bác cùng cơ quan bố mẹ đã chờ sẵn, mỗi người xúm vào một tay thế là tôi không phải làm gì cả. Tôi nhớ đến cha. Tôi muốn báo cho cha biết bố tôi đã về. Cha đón tôi mừng rỡ lắm – Lâu lắm rồi con chẳng đến thăm ta. Con cao quá rồi, chắc lớn lên con sẽ thành cô bé xinh đẹp đây. – Cha ơi, bố con đã về rồi. Bố con bị mất một cánh tay. – Ơn Chúa, nhờ Chúa che chở cho ông ấy. – Có phải là nhờ Chúa hay do con đã không khóc và nhắc đến bố như lời mẹ dặn hở cha? – Nhờ cả hai điều đó con ạ. – Thôi chào cha con về đây, mẹ không muốn con chơi với cha đâu. – Cha biết, tạm biệt con. Sau mùa hè đó, nhà tôi có một sự chuyển dời. Nhà tôi không ở miền quê đó nữa mà chuyển lên thành phố. Mẹ tôi thuyết phục bố – Vì tương lai của chúng nó anh ạ. Lên thành phố chúng nó được học hành tử tế hơn. Vả lại con Hoa, sao mà nó lại giống em đến thế. Dường như nó đang lặp lại chính em. Mẹ nghẹn ngào như khóc. Tôi chuyển lên thành phố với một bí mật mang theo. Tôi không đến từ biệt cha được, nhưng quyển sách cha tặng tôi đã giấu mang theo. Lên thành phố tôi thay đổi hẳn. Dù không muốn thay đổi cũng sẽ phải thay đổi. Mỗi lần tôi phát biểu, bạn cùng lớp cười khúc khích; chúng bảo “Nghe con nhà quê nó nói buồn cười quá”. Về nhà tôi đóng chặt cửa để tập nói. Tôi ngâm chân vào nước nóng cho đến bợt cả ra để kỳ sạch những móng chân vàng. Ngoài những thứ đó tôi học rất giỏi. Lên thành phố mẹ cũng như khác hơn, mẹ sống có vẻ thoải mái hơn. Nhưng với tôi mẹ vẫn một mực khắt khe. Mẹ theo dõi từng đường đi, nết ăn ngủ của tôi rồi riết gióng, mắng mỏ. Tôi cố thu mình lại trong chữ nhẫn. Mặc dù thế trong tim tôi vẫn vang lên những câu nói của mẹ “Con Hoa – sao mà nó giống em thế!”. Nếu tôi giống mẹ thì tại sao mẹ lại không yêu tôi? Đối với hai đứa em tôi lại khác, mẹ chiều chuộng chúng hơn tôi nhiều. Mẹ hay đi chơi với chúng, điều đó thật xa lạ với tôi. Điều bí mật tôi không thể nào lý giải được. Sau tôi cho rằng hay mẹ không thích tôi vì tôi là con gái. Nhưng nhà tôi chỉ có một mình tôi là con gái thôi mà. Với bố, bố lại hay chăm sóc đến tôi. Bố hay trò chuyện hỏi han tôi nhưng tình cảm với bố, có một cái gì đó như è dè, ngăn cách. Có lẽ bố không biết những câu chuyện cổ tích hay lý giải về vũ trụ như cha, tôi cảm thấy thiếu thốn một thứ tình cảm nào đó. Càng lên lớp cao hơn tôi càng thu mình lại. Tận đáy lòng tôi vẫn ước ao rằng đến một lúc nào đó bố mẹ sẽ hiểu tôi hơn. Tôi tốt nghiệp đại học, tôi bỗng hiểu được tấm lòng bố hơn. Tôi hay tâm sự cùng bố. Một lần tôi đem thắc mắc của tôi ra với bố – Con không hiểu sao mẹ và con không hiểu được nhau, mà con thấy con rất giống mẹ, từ nét mặt, dáng đi đến lời ăn tiếng nói. – Chỉ có điều mẹ không có được chữ nhẫn như con mà thôi. – Sao bố biết? – Bố chỉ không nói ra thôi con ạ. – Nhưng con cảm thấy chữ nhẫn của con cũng có giới hạn. Con thề rằng con không bao giờ sinh con gái để rồi nó lại khổ như con. – Giêsu ma! Sao con độc mồm thế. – Sao hở bố? Bố đã từng theo đạo Thiên Chúa à? – À không, bố bắt chước đấy. Bố có vẻ rất bối rối. Nó về chữ “Nhẫn”, lúc lên tám tuổi cha dạy cho tôi về chữ nhẫn, tôi đã học được nó. Nhưng kèm với chữ nhẫn đó thì tôi học được tính bướng bỉnh, tôi chỉ làm theo ý mình. Khi tôi nói với bố rằng, tôi không muốn sinh con gái, tôi không muốn nó phải giống số phận của tôi thì tôi đã nung nấu điều đó. Mặt khác, do học hành mà tôi biết rằng chưa có cách gì để sinh con theo ý muốn cả. Vậy chỉ có một cách là tôi không bao giờ có con dù là trai hay gái. Còn việc lấy chồng – đương nhiên là tôi sẽ lấy chứ. đọc truyện đêm khuya – con mang cuộc đời của mẹ Về già, mẹ tôi trở nên đỡ nghiệt ngã với tôi hơn, tuy nhiên để mẹ con tâm sự được với nhau thì có lẽ là không bao giờ. Nhiều lần mẹ chỉ nói bóng gió – Con gái có thì, lấy chồng đi kẻo ế. Mỗi lần mẹ chỉ nói bóng gió thế thì tôi càng sắt đá hơn trong ý nghĩ – Không bao giờ tôi sinh con gái. Bởi ý nghĩ quyết liệt đó mà ngay cơ thể tôi ngày càng như khô đét lại. Về việc lấy chồng, có khá nhiều người theo đuổi tôi nhưng khi tôi nói ra điều kiện thì họ lần lượt bỏ tôi mà đi. Tôi chẳng lấy đó làm đau khổ hay mục đích để đạt tới. Hai đứa em tôi đã đàng hoàng gia thất, chúng đẻ ra những đứa con gái, con trai rất xinh đẹp. Bố mẹ tôi tự hào về chúng lắm. Bất chợt vào một đêm tôi làm việc khuya đã nghe thấy câu chuyện của bố mẹ tôi. Giọng mẹ tôi run run – Ông ơi, hay tôi nói thật với con đi. Tôi ân hận quá, cầu Chúa lòng lành tha tội cho tôi. Bây giờ thì tôi vừa mang tội với ông, tôi vừa mang tội với nó. Tôi nào có ghét gì nó đâu kia chứ. Đáng lẽ tôi phải thương nó gấp hai lần. Tôi mang ơn ông vì ông đã thương yêu nó vậy. Ông ơi, tôi cảm thấy sức mình đang yếu dần, ông hãy giúp tôi nói với con. – Bà chớ có âu sầu thế. Bằng ấy năm, Chúa đã rửa tội lỗi cho bà rồi. Nhưng này, bây giờ tôi mới hỏi bà, cái hồi tôi đi bộ đội, đêm bà khóa trái cửa con cái trong nhà, bà đi đâu vậy? – Ông cũng biết chuyện đó ư? Tôi đi cầu chúc. Tôi không dám vào nhà thờ, tôi quỳ ở ngoài vườn chay để cầu nguyện cho ông. Về điều này, tôi dám ngửng mặt lên mà nói với ông. – Tôi tính với bà thế này, ngày mai tôi với con về quê. Bao nhiêu năm chúng mình không về quê. Tôi nghe trọn câu chuyện của bố mẹ, một nỗi giận hờn con trẻ bừng lên trong tim làm đau đớn. Tôi tự nhủ dứt khoát tôi không về quê với bố. Tôi không muốn biết cái sự thật mà bấy lâu bố, mẹ đã giấu giếm tôi nữa. Hôm sau, để bố không có cơ hội nói với tôi chuyến về thăm quê, tôi nói với bố mẹ tôi phải đi công tác một tháng. Tôi đến để xin cơ quan đi công tác xa. Hóa ra chuyến đi của tôi không phải một tháng mà kéo dài đến ba tháng. Sắp kết thúc chuyến công tác thì tôi nhận được tin mẹ ốm nặng. Tim tôi đau nhói vì một linh cảm xấu. Tôi không oán giận bố mẹ nữa. Tôi chỉ mong bố mẹ khỏe mạnh. Tôi nhanh chóng trở về nhà. Mẹ tôi ốm rất nặng. Tôi nhào đến bên mẹ. Mẹ tôi thiêm thiếp. Bao nhiêu năm rồi bây giờ tôi mới động vào người mẹ. Từ cái thuở biết nhớ, tôi chỉ nhớ đến những cái tát, cái cốc của mẹ, tôi không nhớ một sự vuốt ve âu yếm nào của mẹ cả. Cũng vì thế mà tôi cũng không bao giờ tỏ tình cảm với mẹ. Thậm chí có lúc hai mẹ con cùng bước vào cửa nhà, tôi tránh vào một bên để không đụng vào mẹ. Khi động vào người mẹ, tôi bỗng cảm nhận thấy một luồng điện giao cảm của mẹ và tôi hòa vào nhau rất mạnh. Tôi biết, tôi đã và đang yêu mẹ biết chừng nào. Mẹ dường như cũng cảm nhận được điều đó, mẹ từ từ mở mắt ra. Mẹ ứa nước mắt và lẩy bẩy rút ra từ dưới gối một tấm ảnh đưa cho tôi. Tôi cầm lấy và thốt lên. – Cha! Mẹ lắc đầu – Không phải cha của con đâu mà cha của mẹ đấy. Tôi lật phía sau tấm ảnh ghi 1958. Cha Luận. Cha của tôi là Nghi. Cha Nghi. Mẹ thều thào – Cha con đấy, à không, bố đẻ của con đấy! Mắt mẹ thật thanh thản khi nói ra điều ấy. Còn tôi, tôi muốn ngất xỉu. Bố đứng bên cạnh đỡ tôi đứng lên ra bàn uống nước. – Con lại đây cho mẹ nghỉ. Tôi theo bố như một cái máy. Bố ngồi xuống bên cạnh cầm lấy tay tôi – Con có muốn nghe không? Bố kể cho con nghe câu chuyện này. … Điều con vẫn biết là mẹ con mồ côi từ bé được bà cô chết chồng, chết con nuôi nấng dạy dỗ. Nhà bà cô rất giàu ở một vùng theo đạo Thiên Chúa nhưng bà cô lại không theo đạo nào cả. Có lẽ vì là người chết chồng, chết con nên bà cô rất độc ác. Bà đánh mẹ con những trận đòn rất đau. Khi lên tám tuổi mẹ con chạy trốn vào nhà thờ những khi đòn đau. Cha xứ che chở linh hồn cho mẹ. Mẹ con lớn lên xinh đẹp, còn bố là con một người dân cày ở đó. Bố mẹ đã trốn làng quê đó, rồi xin đi làm công nhân ở một nhà máy đóng trên cái nơi con đã sinh ra… Con hiểu không, mẹ rất yêu con nhưng những mặc cảm tội lỗi cứ bám theo bà. Bây giờ con có quyền phán xử bố mẹ đây. Bố mẹ có lỗi với con. Tôi lau khô những giọt nước mắt và nắm chặt tay bố. – Trên đời này con chỉ có một bố thôi, đó là bố. Chính bố đã sinh ra con. Con mãi mãi biết ơn bố. Tôi đi đến bên mẹ. Mẹ đang ngủ ngon lành lắm. Tôi ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay mẹ. Tôi thì thầm – Mẹ ơi, mẹ không có lỗi nào hết. Điều bí mật mẹ mang hộ con đến bây giờ con đã thành một người phụ nữ trưởng thành. Nếu con biết điều này sớm hơn, không biết rằng đời con sẽ ra sao. Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ điều này, ngày mai con sẽ đồng ý để anh ấy cưới con. Dẫu bốn mươi tuổi con vẫn có thể đẻ cho chồng con một đứa con gái cơ mà. Chồng con rất thích một đứa con gái. Mẹ hãy tỉnh dậy đi để con nói với mẹ điều này. Tác giả Y Ban – Người thực hiện Minh Nguyệt Trong bữa tối, con bé út sáu tuổi nhà tôi cứ ngồi bằm bằm cái thìa vào bát cơm đến vữa nát, thỉnh thoảng mới đưa lên miệng nhai uể oải. Tôi gắp thức ăn cho nó, nó ngúng nguẩy bỏ trả lại. Bực quá tôi quát, rồi lại giật mình lo lắng sờ trán con, vẫn mát nguyên, chứng tỏ vẫn khoẻ mạnh bình thường. Sao nó lại ăn uống uể oải thế nhỉ?. Tôi gặng hỏi, nó bảo con không thích ăn cơm, con thích ăn bánh cơm cơ”. “Sao lại bánh cơm? Chắc là bánh tẻ phải không, bánh đó chỉ để ăn quà thôi, chứ đến bữa vẫn phải ăn cơm”, “Không, bánh cơm ngon lắm, cắt bằng chỉ, từng miếng thế này này, chấm với muối vừng”, “À, đó là cơm nắm, con ăn ở đâu mà biết là ngon”, “Con ăn ở nhà cô ăn mày, cô ấy cho con ăn lúc chiều”. Tôi buông đũa, thở hắt, vỡ nhẽ, trong lòng thấy tức dồn. “ Cô ăn mày ở đâu?”, “ Ở cửa hàng nhà bác Trâm”. Tôi đi làm cả ngày, tối đến bận túi bụi công việc nội trợ, xong việc cũng đã tám, chín giờ tối, nên chẳng để ý gì đến chuyện trong nhà ngoài phố. Chiều hôm sau, tôi cố gắng về sớm và rắp tâm để ý đến người “ăn mày” mà con tôi đã nói, cũng là để yên lòng về miếng cơm con tôi đã ăn có đảm bảo vệ sinh không. Tôi sang cửa hàng đồ gỗ nhà chị Trâm, đó là gian hàng chỉ để cho thuê mà không có người ở. Không thấy cô ăn mày nào cả, nhưng trong một góc khuất của cửa hàng, tôi thấy có một vài bọc nilông xếp gọn như đồ đạc của ai gửi. Tôi hỏi, chị Trâm bảo Đó là đồ của mẹ con nhà chị làm thuê, chị Trâm chép miệng “Hôm đó buổi sáng tôi đến sớm vì có khách lấy hàng, thì thấy ở hè có một người đàn bà đang ngồi với vẻ mặt bồn chồn nhìn đống chăn vẫn chưa kịp dọn, chị ta thấy tôi vội vã đứng lên, khúm núm xin lỗi. Tôi đang vội nên không có thì giờ căn vặn chỉ khoát tay “Mau dọn nhanh để tôi còn mở cửa hàng”. Chị ta cuống cuồng lay lay đống chăn, một đứa bé còn đang ngái ngủ phụng phịu ngồi dậy. Chưa đến giờ nhân viên đến làm việc, nên thấy tôi vất vả, chị phụ nữ đã ra tay giúp đỡ. Xong xuôi, tôi quay ra vẫn thấy mẹ con người phụ nữ ôm đống quần áo tần ngần nhìn ra đường. Tôi hỏi “Thế mẹ con định đi đâu”, “Dạ chúng cháu chẳng biết đi đâu, quê cháu vừa bị bão lụt trôi hết nhà cửa, bố mẹ anh em cũng bị lũ cuốn, chẳng biết ai còn ai mất, may hôm đó hai mẹ con cháu đi chơi bên làng khác nên mới sống sót.”. Dào nghe cái luận điệu ấy phát nhàm rồi, bây giờ, cái gì mà người ta chẳng đổ cho bão lụt. Nhưng thôi, nếu chưa có chỗ ở thì tôi cho ngủ tạm ở hè này, cái hè cửa hàng có mái hiên che khá rộng, sáng sáng giúp tôi dọn hàng ra, chiều dọn vào, tôi trả tiền công cho, thế là chị ta mừng quýnh”. Người đàn bà cùng đứa con gái sau khi cửa hàng đóng cửa là lại lúm xúm thổi lửa nấu cơm, ăn đâu, còn đâu nắm lại dành cho cả ngày hôm sau. Ra thế nên mới có cơm nắm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là không phải đồ cơm thừa canh cặn nhặt nhạnh tứ xứ. Mà con tôi thích cũng phải, nó chưa bao giờ được ăn cái món quen thuộc của những người nghèo. Mải chuyện, tôi chợt thấy một phụ nữ với đứa con gái khoảng 5, 6 tuổi bước vào đến sân. Người đàn bà chỉ khoảng trên dưới 30, nhưng trông bầm dập, nhàu nhĩ. “Đúng là mẹ cú đẻ con tiên”. Tôi bỗng sực nhớ câu nói lúc nãy của một người hàng xóm đứng hóng chuyện. Nhìn kỹ đứa bé, tôi thấy quả nó xinh thật. Chị phụ nữ dắt con vào đến sân thì đẩy nó ra, con bé ý tứ lui về một góc hè, nhẫn nại ngồi đợi mẹ dọn dẹp hàng cho chủ. Con bé trông thật đáng yêu khiến tôi muốn bắt chuyện. “Cháu mấy tuổi rồi”, “Dạ năm tuổi ạ”, “Cháu đã đi học chưa?”, nó im lặng một lúc rồi lúc lắc cái đầu, đôi mắt trong veo nhưng buồn xa xăm. Tôi không dám hỏi thêm. “Nhà cô ở gần đây, lúc nào cháu sang chơi với con gái cô nhé”. Con bé bỗng ngước đôi mắt nhìn tôi rất lạ. Rồi tôi cũng lãng quên chuyện mẹ con nhà chị làm thuê. Nhưng con gái tôi thì đã trở thành bạn thân của cô bé ấy từ lúc nào, mỗi khi tôi về nhà, bao giờ cũng nhận ra hình như có ai đó vừa đi khỏi. Tôi hỏi con gái “Con đưa bạn về nhà chơi à, ai thế”, “Bạn Thương, con cô ăn mày”, “Thế sao không bảo bạn ở lại chơi nữa”, “Bạn ấy sợ mẹ mắng”, “Mẹ không mắng đâu, à với lại mẹ bạn ấy không phải người ăn mày”. “Mẹ ơi bạn ấy bảo bạn ấy không có bố, chỉ có mẹ thôi, sao lại không có bố hả mẹ”, “Ừ thì cũng có bố nhưng có lẽ bố bạn ấy ở xa mà bạn ấy không biết”. “Đêm bạn ấy phải ngủ dưới đất, lạnh lắm mẹ ạ. Con cho bạn ấy ngủ nhà mình được không mẹ”, “Cũng được, nhưng liệu bạn ấy có đồng ý không, vì dù sao ngủ với mẹ cũng thích hơn”, “Thì cho cả mẹ bạn ấy ngủ nữa”. Tôi đành ậm ừ, không biết trả lời ra sao. Người đàn bà ấy vẫn sáng sáng dọn dẹp cho chị chủ đồ gỗ, rồi dắt theo con đi làm thuê cho những nhà cần giúp việc theo kiểu gặp gì làm nấy. Tối lại dắt con về vỉa hè để qua đêm. Dần dà cũng thành người quen của phố, gặp nhà ai có đám, chị ta đến giúp, công xá không quản, ai đưa bao nhiêu cũng được, có nhà chỉ gói cho vài đồ thừa của bữa tiệc vừa tan, chị ta cũng cám ơn. Hình như miếng ăn cái mặc cũng đã tạm ổn, nên nom chị ta cũng sáng ra đôi chút. Các nét đẹp tiềm ẩn được đánh thức, khiến không ít cặp mắt đàn ông đánh chéo mỗi khi đi qua. Đứa con gái không phải hàng ngày lẽo đẽo theo mẹ đi làm nữa mà nó đã tự nhiên chơi với bọn trẻ trong phố. Tôi thuê gia sư về dạy con để cháu chuẩn bị vào lớp Một, bé Thương cũng được học ké. Tối tối mẹ nó vẫn đón về ngủ nơi góc nhà trong cửa hàng đồ gỗ. Hai mẹ con đã được chủ cửa hàng cho ngủ trong nhà. Một hôm tôi hỏi “Sao cô không kiếm lấy một người chồng để có nơi nương tựa, cô còn trẻ mà. Nếu cô muốn tôi sẽ giúp cho”. Tôi nói vậy cũng không phải vô tình, vì ông chú họ tôi đang nhờ tôi làm mối cho một người đàn bà để chăm lo cho tuổi già. Ông đã trên 60 tuổi, vợ bị ung thư chết đã mãn tang, con cái ở riêng cả. Một mình ông ở trong căn nhà rộng rinh 3 tầng. Tôi vô tình kể chuyện mẹ con chị làm thuê ở phố, ông ưng lắm, bởi nghe tôi bảo rất siêng năng, chịu khó lại rất biết điều, cả phố ai cũng quý. Thế là ông chú cứ nài nỉ tôi làm mối. Tiền của thì ông ta không thiếu, chỉ mong người đàn bà ấy đem lại cho ông hạnh phúc. Sau khi nghe tôi ướm vậy, chị phụ nữ không tỏ ra vồ vập, mà lại buồn bã thở dài “Dạ, cháu mạt phúc chẳng dám làm phiền ai đâu, cháu sống thế này để nuôi con là tốt lắm rồi ạ”. Tôi cũng chỉ hơn chị ta có vài tuổi nhưng chị cứ xưng cháu với tôi, nhiều khi cũng phát ngượng, nhưng sau rồi cũng thành quen. Tôi nghĩ chắc chị ta tự ti nên cứ kiên trì thuyết phục. Chứ như hoàn cảnh chị kiếm đâu được một ông chồng còn khoẻ mạnh lại có một gia tài đáng giá như vâỵ, khối gái tân còn mê nữa là… nhưng chị ta vẫn chối, chính thế tôi càng tin tưởng ở phẩm chất của người đàn bà này nên kiên trì để gắn kết cho ông chú họ tôi, khỏi rơi vào tay một kẻ đào mỏ nào đó. Thuyết phục bằng viễn cảnh sung sướng không ăn thua, tôi chuyển sang vì đứa con để đánh vào điểm yếu của chị ta. Nào là, nó sẽ có cha có mẹ, có nhà cửa đàng hoàng, còn học hành tương lai nữa chứ. Mỗi lần nghe thế, chị lại ngồi ngẩn ra, im lặng. Thế là tôi thông báo cho ông chú họ. Được cái ông chú tôi cũng là tay tinh tế trong tình trường. Nên một thời gian ngắn, đã thấy chị ta đi lại nhà ông chú, bảo là để dọn dẹp, rồi mẹ con đã nhiều lần ở lại ăn cơm với ông chú. Cuối năm ấy cũng vào mùa cưới như bao đôi trẻ, người đàn bà vô gia cư ở phố tôi lên xe hoa về nhà chú tôi làm vợ. Tôi mừng cho cả hai người. Dẫu sao cả hai đều được toại nguyện. Chỉ con bé Thương là buồn, vì chắc nó phải xa bạn thân. Nhưng rồi một hôm, ông chú tìm gặp tôi phàn nàn “Cô ta còn trẻ mà chẳng mặn mà với chuyện giường chiếu, lại cứ nhất mực đòi dùng bao cao su”. Tôi an ủi ông chú “Chắc cô ấy đã một lần dại dột phải nuôi con một mình nên bây giờ sợ, vả lại chú cần con cái làm gì, trai gái đầy đủ cả rồi. “Ờ thì là tôi nghĩ cho cô ấy thôi, có một đứa con chung vẫn tốt hơn”. Tôi đem điều này ra khuyên giải chị ta “nên có một đứa con chung cho nó gắn bó, nhà cửa, tiền nong thì ổn cả rồi, mà ông chú tôi còn khoẻ lắm”. Chị ta nghe vậy không nói gì chỉ im lặng, tôi nghĩ chị ta chắc ưng rồi, nên không bàn gì thêm. Bẵng đi một thời gian tôi bận không có thời gian đến thăm ông chú, tôi nghĩ chắc mọi chuyện đã tốt đẹp. Chủ nhật, tôi đưa con bé nhà tôi đến thăm bạn. Vừa vào nhà tôi đã thấy một không khí khác hẳn. Mở cửa cho tôi là một bà già giúp việc chứ không phải chị ta. Bà không trả lời câu hỏi của tôi về vợ ông chú. Chú tôi đang tỉa cây trong vườn nhưng không chào hỏi tôi đon đả như mọi lần mà chỉ gật đầu, rồi lặng lẽ đi vào nhà. Tôi giật mình, biết có chuyện, nên bước hấp tấp. Mãi một lúc lâu chú tôi mới thủng thẳng “Cô ấy bỏ đi rồi…thật không ngờ. Mẹ kiếp, đúng là phường đứng đường.”. “Chú đừng nói vậy, chú chưa biết rõ thực hư thế nào thì đừng đổ oan cho người ta”, “Chứ không à, chỉ có loại gái ấy mới dám bỏ con bỏ chồng mà đi theo giai”, “Thế con bé đâu ạ”, “Tôi cho thằng cả nuôi rồi, lớn tý nữa là có thể trông em đỡ đần cho vợ chồng nó, đỡ phải mướn ôsin”, “Không được, nó không phải người ở”, “Thế cháu bảo chú phải làm gì, nuôi báo cô cho con mẹ nó à. Vả lại từ hôm mẹ nó đi, nó khóc cả ngày, không chịu ăn, ai mà dỗ được. Nuôi cho là tốt lắm rồi, mất tiền mua mâm mà có được đâm thủng đâu”.Tôi giận tím mặt, không ngờ chú tôi lại thô bỉ đến thế. “Chú mua mẹ nó chứ không mua nó, mà thực ra…Thôi chú phải trả lại con bé cho cháu”, tôi vùng vằng bỏ về. Trên đường nung nấu ý nghĩ phải cứu con bé. Tôi giả vờ đến nhà chú em họ bảo đưa con bé đến nhà tôi chơi rồi giữ rịt luôn không trả về cho ông chú nữa, vả lại khi chú tôi đến, con bé cứ túm chặt lấy tôi không chịu rời, đôi mắt nó vừa sợ hãi vừa căm hờn. Tôi được bé Thương kể. Đêm nào nó cũng nghe tiếng chửi bới đánh đập của ông bố dượng, và thường là bắt gặp mẹ nó ngủ co quắp trên xa lông phòng khách mỗi buổi sáng. Tôi nghĩ chắc người đàn bà đó bỏ đi vì lý do đó, nhưng vẫn không hiểu nổi sao chị ta lại có thể bỏ mặc con lại một mình. Trong lòng tôi cũng dấy lên nỗi uất ức vì thất vọng. Tôi chặc lưỡi, trời cho tôi con bé vừa xinh lại ngoan, tôi sẽ nuôi nó như con gái, nếu một ngày kia mẹ nó quay lại tìm thì tôi sẽ trả cũng như làm một việc phúc đức thôi. Bé Thương đã bước vào lớp Một, tôi lên phường làm thủ tục nhận con nuôi và giấy khai sinh cho cháu lấy họ của chồng tôi. Một hôm, tôi nhận được bức thư không có tên người gửi, dấu bưu điện ở một tỉnh xa lắc. Tôi bóc thư và biết được đó là thư của mẹ cái Thương. Trong thư chị ta nói rõ đang ở đâu, nhưng không nói nguyên nhân ra đi và đang làm gì, nhưng có một yêu cầu mà chị ta nhắc đi nhắc lại là giữ kín điều bí mật này với tất cả mọi người kể cả con gái chị ta. Cuối thư chị ta có một yêu cầu khẩn thiết là mong gặp tôi, chị ta sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện. Tôi cũng tò mò muốn biết sự thật nên hăm hở lên đường tìm đến cái địa chỉ mà người đàn bà đã dặn trong thư. Đó là một ngôi chùa, nhưng lại rất đông trẻ con, chúng đang chơi đùa trong sân rất tự nhiên nhưng vẻ mặt đứa nào cũng buồn buồn. Té ra khi hỏi tôi mới được biết, đây chỉ là những đứa trẻ nhiễm HIV bị bỏ rơi, hoặc mồ côi cả cha lẫn mẹ. Chẳng lẽ chị ta lại ở đây để chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh này mà bỏ lại đứa con đáng thương của mình?. Gặp lại người đàn bà đó, lòng tôi vẫn trào lên nỗi tức giận. Nhưng chị ta thì không giấu nổi vẻ vui sướng. Chị nói chị đã được biết tôi đang nuôi con gái chị nên rất cảm động, chính vì thế, nên gặp được tôi chị có cảm giác như được gặp lại con gái mình. Và rồi qua một đêm tâm sự với người đàn bà đó, tôi đã được biết rõ chị là ai. Tâm- tên người đàn bà đó, thuở thiếu thời là một cô gái chân quê nhan sắc. Cô đã bị một chàng sinh viên thực tập tại làng quê cô cướp đi cái trinh tiết bằng một tình yêu đầu đời đầy đam mê say đắm. Cô đã ngây thơ đi tìm chàng sinh viên nơi chốn phồn hoa đô hội và hành trang chỉ vịn vào có mỗi lời hứa quá ngọt ngào. Thế rồi cái gì đến phải đến với một cô gái quê non nớt nơi giăng đầy cạm bẫy. Cô biết mình có thai với chàng sinh viên đó nhưng không muốn bỏ đi mà quyết tâm giữ lại. Cuộc đời cô sang trang từ đó. Bơ vơ nơi chốn thị thành, cô đã phải làm tất cả mọi việc để sinh nhai và lo cho đứa con sắp ra đời. Khi sinh con được thời gian, cô phải gửi con và bước vào đời làm gái. Lần đó cô làm gái bao cho một người Nhật. Cô được nuôi con trong nhà của hắn, được ăn ngon mặc đẹp, tiện nghi đầy đủ, chỉ phải phục vụ ông ta mỗi đêm và lo những bữa ăn tối theo yêu cầu thực đơn của ông. Tâm cảm thấy như vậy cũng ổn, cho đến khi một buổi ông ta tuyên bố chấm dứt hợp đồng để về nước trước dự định. Tâm không bị bất ngờ cho lắm vì điều này cô đã xác định từ trước, nhưng điều bất ngờ nhất, một bất ngờ choáng váng là một người bạn Việt của ông ta đã báo cho cô biết hắn vừa đi khám bệnh và nhận được xét nghiệm HIV dương tính. Tâm bỏ chốn phồn hoa đô hội dắt díu con đi khắp các tỉnh lẻ để làm thuê và dạt đến cái phố nhỏ của tôi. Cô ấy kể rằng không muốn lấy chồng vì không muốn đổ bệnh cho ai, nhưng vì hám một tương lai ổn định cho con gái nên đã đồng ý về ở với ông chú tôi. Đêm tân hôn hôm đó thật bão táp vì cô đã kiên quyết bắt ông phải dùng bao cao su, ông không chịu và đã đánh cô ngay đêm đầu tiên, rồi nhiều đêm sau nữa, cũng chỉ vì điều đó. Nhưng thực ra cô bỏ đi cũng hoàn toàn không phải vì điều đó, có điều cô đã nhầm khi hy vọng ông sẽ thương con cô, thật không ngờ. Tâm ngậm ngùi nói trong nước mắt “Bây giờ, chị là ân nhân của em, rồi ở thế giới bên kia em sẽ phù hộ cho chị. Em sẽ được chôn cất ở đây, sẽ được chăm sóc và hương khói. Em chỉ mong một điều con em sẽ quên em và nó sẽ không bao giờ được biết về quá khứ của mẹ nó, nó sẽ không bao giờ được biết nó là con của một cô gái mãi dâm và bị nhiễm HIV. Chị sẽ gột sạch gốc tích của con em. Chị nhé!”. Con bé Thương bây giờ đã 18 tuổi, nó hầu như đã quên hẳn người mẹ đẻ của nó mà nó vẫn âm ỉ oán giận. Nó yêu thương tôi như mẹ đẻ cũng như tôi đã yêu thương nó thật lòng. Sắp tới nó đang chuẩn bị đi dự thi hoa hậu của tỉnh và theo như nhiều người tiên đoán, con bé còn đi xa nữa, vì một vẻ đẹp hút hồn đến ma mị. Tôi canh chừng con bé Thương như báu vật, bởi tôi sợ một phiên bản có thể xảy ra. Nhưng trước khi con nuôi tôi bước vào cuộc thi hoa hậu tôi đã phải nhiều đêm không ngủ, không phải vì lo cho con không được giải mà vì, tôi nghĩ đến một ngôi mộ nằm khô lạnh trên một quả đồi nơi miền xa thẳm ấy. Sáng nay, mẹ con tôi đã lên đường. Thương không hiểu được vì sao tôi lại rủ nó đi thăm một người bạn của tôi ở một tỉnh xa tít như thế. Nhưng nó không căn vặn vì nó vẫn thường nghe lời. Qua cửa sổ con tàu, phóng tầm mắt về phía những dãy núi xa mờ, tôi thì thầm. Tâm ơi, tha lỗi cho tôi, tôi phải đưa con gái chị đi gặp mẹ đẻ của nó để nó phải biết được nó có một người mẹ đẹp đến nhường nào. Kể cho con nghe đến đây lòng Ngọc đau đớn nghẹn ngào , nỗi đau như một lần nữa ùa về trong trái tim Ngọc . Nàng muốn khóc to hơn muốn gào lên cho nỗi đau đừng xát muối trái tim nàng một lần nhìn thấy sắc mặt rũ rượi của Nam lúc này nàng đã cố kiềm chế lại nỗi đau vì nãy giờ chỉ nhìn con nàng thôi trái tim nàng cũng đủ thắt lại rồi. Cố nén nỗi đau nàng cố bặm chặt môi lại như muốn cho tiếng nấc nghẹn ngào đang muốn vỡ ra từ cổ họng nàng. Nàng bậm chặt môi mạnh đến nỗi đôi môi mềm mại , mỏng manh của nàng bật máu .Nhưng cảm giác đó nàng không cảm thấy đau chút nào nàng chỉ đau và xót xa vì những gì chồng nàng đối xử với nàng và suy nghĩ của con nàng phải chấp nhận một sự thật dơ bẩn . !!!!! Nghe mẹ kể nãy giờ về những việc đã xảy ra mà thằng Nam rùng hết cả mình , mặt nó tái mét nhợt nhạt , nước mắt của nó chảy như một con suối nhỏ chưa bao giờ biết dừng lại thấm ướt đẫm cái gối nhỏ mà nó yêu thích .Đau đớn ê chề vì người mẹ yêu quí của nó bị làm nhục cay , thật sự đây là một sự thật không tưởng đối với nó . Nỗi đau này đã vượt quá giới hạn mà nó có thể chịu đựng .Tai nó thật sự ù đi và lạc giọng khi không thể tin khi được kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất của mẹ nó lại là ông pa nó đã tiếp tay cho gã doanh nhân chó má kia. Vừa cay lại vừa hận, nó hận chính bản thân mình suốt bao năm qua không lo lắng cho mẹ mà lại ở cùng một con người mà không còn cả tính người , nhẫn tâm và bì ổi đã hành hạ mẹ nó dù mẹ nó một mực thủy chung son sắt luôn luôn đối tốt với đến đây mà ruột gan nó cứ sôi lên nó đã hiểu tại sao bố mẹ nó chia tay và quan trọng hơn là tại sao Ngọc dặn đi dặn lại nó là không được làm gì với ông pa khi nó biết sự thật. Nó trách mẹ nó sao giờ còn đối xử tốt với ông ấy , còn yêu thương ông ấy còn nó nếu giờ đây gặp mặt ông pa nó , nó sẽ chẳng còn tình cha con -phụ tử gì nữa dù đã từng hứa với mẹ nhưng giờ đây đối với nó tất cả chỉ là sự căm thù mà nó muốn trả thù cho mẹ nó để cho nó được hả giận thay mẹ……. Nhưng suy nghĩ là một chuyện , còn bản chất trước giờ thì thằng Nam là một đứa tình cảm và luôn tôn trọng những gì đã hứa với mẹ vì lẽ đó nên nó khẽ lặng lẽ ôm Ngọc kéo Ngọc vào bờ vai nó để sẻ chia cho mẹ nó sự tự tin , giúp Ngọc xua đi nỗi ám ảnh mà Ngọc đã phải gánh chịu suốt mười mấy năm này nó không muốn gặng hỏi mẹ nó thêm nữa bởi nó không muốn mẹ nó thêm đau khổ. Giây phút này nó chỉ muốn mẹ nó hãy quên đi nỗi đau mà chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật say đủ quên đi tất cả . Vuốt mái tóc dài đen nhánh và lau hai hàng nước mắt trên hai hàng mi cong vút của mẹ , Nam hạ thấp đầu xuống để khẽ áp mặt mình vào bầu sữa của ấm từ cơ thể Ngọc làm nó nó thấy đỡ buồn hơn và bình an mặc dù bản thân nó rất muốn chính nó sẽ là người bảo vệ, che chở cho Ngọc . Nhưng trong tâm hồn nó , nó vẫn rất cần có mẹ chở che như ngày nó đã biết cái đã che chở cho nó lúc này. Đó là sự mềm mại và hương thơm từ gò bồng đảo của Ngọc làm nó mạnh mẽ hơn và còn nhớ đến cả cái ôm của nhỏ Phương lúc nó đưa Phương về. Dù biết rất ngượng rất ngại ngùng nhưng nó lại rất phấn khích vì đã rất lâu rồi nó không được hưởng điều này từ Ngọc .Nó áp mặt vào đôi gò bổng đảo của Ngọc rất lâu , lâu đến tận khi nghe tiếng thở đều đều nhịp nhàng cùa Ngọc nó mới buông ra vì nó biết Ngọc đã chìm vào giấc ngủ sau câu chuyện quá mệt mỏi. Cũng đã hai giờ sáng rồi , Ngọc đã ngủ say nhưng thằng Nam vẫn còn thao thức. Có lẽ nó không thể thực hiện lời hứa đã hứa với mẹ được bởi nó không chịu được cảnh bố nó đã đối xử với mẹ nó .Nhưng không phải là nó chửi bới hay xấc xược với ông pa nó và chắc chắn nó sẽ không ngu để ’ giang hồ’’ với bố nó bởi nó thừa biết công ty của bố nó nuôi bao nhiêu xã hội đen rồi . Nó sẽ thực hiện suy nghĩ của mình bằng một cách có học , nó sẽ dùng bộ óc thông minh của nó để làm cho công ty ông pa nó phải phá sản bởi tài sản đó ông pa nó không đáng có một xu nào khi sự phát triển đầu tiên của công ty là những đồng tiền nhơ bẩn và ghê hứa với lòng nó chắc chắn sẽ làm được điều này dù trong đêm tối nhưng ánh mắt sắc lẹm chứa lửa hận căm thù của nó vẫn rực sáng . Chỉ vài năm nữa thôi nó sẽ làm điều đó thành hiện thực. Còn trước hết là bây giờ bắt đầu từ ngày mai nó sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của mẹ nó , nó sẽ làm mẹ nó phải cười nhiều hơn để lấp đầy khoảng trống nỗi đau mà mẹ nó từng chịu đến đây nó cũng tự thưởng cho mình một cái mỉm cười dù không biết có làm được điều đó hay không nhưng dù sao suy nghĩ về một việc làm tốt cho mẹ nó cũng đủ để cho thấy nó thấy nó khác với bố nó như thế nào .Cũng đã thấm mệt rồi nên nó cùng Ngọc đi vào giấc ngủ chắc vì lúc nãy đã khóc quá nhiều nên không cần đến 2 phút tiếng ngáy nho nhỏ đã vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch… Sáng hôm nắng hồng nhạt xuyên qua lớp cửa kính đánh thức Ngọc dậy, hôm nay nàng dậy muộn hơn mọi ngày . Dụi dụi mắt vài lần nàng nhận ra Nam đã lên trường học còn đồng hồ đã điểm 7 giờ rưỡi sáng .Vò đầu tự trách mình , nàng trách chính nàng vì đã dậy muộn không lo cho được cho Nam bữa sáng như mọi ngày. Nghĩ đến đó mặt nàng thoáng buồn nàng đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ rồi . Cầm cái lược chải đầu bước từng bước hụt hẫng xuống cầu thang nàng thật sự quá đỗi ngạc nhiên và không khỏi bất ngờ khi trong phòng ăn tô súp nóng và ly cà phê sữa đã chuẩn bị sẵn cho nàng , trên bàn còn có một mảnh giấy nhỏ .Cầm mảnh giấy lên đọc nàng suýt bật khóc vì cảm động bởi nó là của Nam , thằng Nam đã lo bữa sáng cho nàng và không quên dặn nàng” Mẹ ăn sáng rồi nằm nghỉ đi đừng nghĩ ngợi chuyện buồn đó nữa nghĩ chuyện khác đi . Yêu mẹ’’. Ngập tràn hạnh phúc vì có đứa con luôn biết hiếu thảo làm mẹ vui lòng . Ngọc mỉm cười hạnh phúc từ nay nàng sẽ không đau buồn nữa vì nàng đã là người mẹ hạnh phúc nhất rồi .Vệ sinh cá nhân xong ngồi múc từng muỗng súp nóng hổi Ngọc thầm nghĩ Nam là mạng sống thứ hai của nàng và nàng sẽ hi sinh bất cứ điều gì vì nó. Trong khi Ngọc đang hạnh phúc ở nhà thì Nam đang làm bài kiểm tra định kỳ Sinh học của mình trên trường một cách khá đơn giản . Chưa đến 40 phút nó đã hoàn thành một cách nhanh gọn . Thời gian cũng dần ngắn lại , khi tiếng chuông báo động hết giờ vang lên nó cảm thấy mãn nguyện vì cuối buổi học nó sẽ dẹp được mấy biệt danh ngớ ngẩn ám theo nó không biết rằng ở bên kia mấy đám bạn nó nhất là đám thằng Kiên đang vò đầu bứt tai vì đề kiểm tra lúc nãy cô giáo cho ngoài luồng mà chỉ thằng có Nam hôm xin cô giảng lại mới có đề cương ! Thất vọng vì môn học hiểu biết nhất của nó không kéo được mấy môn tự nhiên vốn đã học ngu nó buồn bã nó chạy lại chỗ thằng Nam – Ê Nam ra cổng trường làm vài ván bi –a đê , lâu lắm tao không đọ cơ với mày rồi”– Hmm , bây giờ à , không được tao hẹn với Bích Phương rồi , để hôm khác được không ” Nhanh chóng tìm cách thoái thác , thằng Nam thật sự không muốn chơi bời lúc này nó chỉ muốn ngồi một chỗ suy nghĩ về chuyện của bố mẹ nó , và thật ra nó cũng chả hẹn Bích Phương hồi nào !!!! Cũng chẳng nghi ngờ gì thằng Kiên chỉ biết buồn cho mình – Mày sát gái quá , gái lúc nào cũng theo mày lũ lượt chả bù tao toàn” đầu tư không có lãi ” . Số mày chả mất gì mà nhỏ Phương thì cứ mê tít còn tao muốn mất mà cũng đéo có cơ hội. Hài!” Bật cười bởi câu tự châm biếm của thằng bạn , Nam cũng ý tứ hỏi lại– Thế bồ Phương không kết mày à ?”– Thôi đi cha , cha đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch ai chả biết nhỏ Phương thích cha bỏ mẹ ” Ậm ừ một lúc như có điều gì muốn nói thêm thằng Kiên bật miệng – Thôi nhỏ Phương mà đã kết mày thỳ chắc tao hết hi vọng rồi . Thôi thì mày làm ơn giới thiệu bạn của nhỏ Phương cho được không? . Tao muốn tham gia mấy cái party mà không có bạn gái đến để cầm mo che mặt!” Nhìn cái điệu bộ khẩn khoản này của thằng Kiên thằng Nam biết chắc thằng này ’ thầm thương trộm nhớ ’ lâu rồi nên mới năn nỉ như vậy . Nó sẽ đồng ý nhưng vẫn giọng dạy đời– Hèm , cũng được đó nhỉ nhưng sao mày khôn thế chọn ai không chọn lại chọn Cẩm Băng tên đã dễ thương lại xinh có duyên con nhà giàu phải tao tao cũng yêu chứ cần gì đến mày . Nhưng thôi nếu mày hẹn được thì khao tao cái gì ?Nói ! Mà nói thêm nè chơi bùng thì đừng hỏi tại sao mày không cưa được đứa con gái nào nhé ” Chắp tay vái hờ Nam vài cái rất đồng ý , thằng Kiên thật không khỏi ngạc nhiên khi thằng Nam ’ hoàng tử cô độc ’ lại biết hóm với bạn bè một cách vui vẻ. Nó mỉm cười rồi quay tay gọi mấy thằng bạn ra cổng trường nhường lại không gian cho Nam . Thằng Nam vẫn ngồi đó suy nghĩ xa xăm nó không biết rằng mọi hành động của nó nãy giờ không qua khỏi mắt Phương . Đợi bóng Kiên đi khuất Phương khẽ nhẹ nhàng tiến tới chỗ Nam ngồi đưa hai bàn tay búp măng trắng nõn lên che mắt Nam tạo sự bất Bích Phương cũng không biết là khướu giác của Nam không tệ . Nam biết đó là Phương ngay bởi trên người Phương lúc nào cũng tỏa ra một mùi hương rất quen thuộc ,một mùi hương thoang thoảng dễ chịu của sữa tắm …….. WHIRE CARE một loại sữa tắm mà Nam yêu thích bởi sự quyến rũ của nó. – Bắt quả tang Nam không hẹn mà nói hẹn Phương nha , lại còn nói thích Cẩm Băng nhá . Khai mau! ”Nắm tóc Nam ra vẻ giận dữ nhưng sợ làm Nam đau nên Phương nhẹ nhàng cứ như massage vậy.– Ui ui cho Nam xin lỗi mà, hẹn thì Phương đợi chủ nhật đi còn bây giờ Phương nói đi Phương thích gì Nam đền bù cho mà . Thật đấy ” – Thật không ? Chuyện gì cũng được nhá ”– Đã bảo được là được mà ”– Vậy cõng Phương ra căng- tin uống nước đi ”– Sao kì cục vậy , lớn rồi còn đòi cõng là sao ? Tự đi đi chứ ”Biết Nam sẽ không làm như vậy nhưng Phương vẫn thanh minh – Kì cục kệ , sao bảo là chuyện gì cũng được mà ! Lại thất hứa rồi đúng là con trai chẳng có gì là thật cả ” – Ai bảo là thất hứa. Chưa gì đã giận đúng là đồ… con gái ”Chỉ nói vậy Nam nhẹ nhàng đưa lưng ra sốc Phương lên lưng rồi bước từng bước ra cổng trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao con mắt học chung trường . Chính Nam cũng không hiểu bản thân mình nó có thể từ chối bọn thằng Kiên nhưng với Phương thì lại không . Nói thật lòng dù nó biết Phương thích nó nhưng nó không biết nó có yêu Phương hay không , nó chỉ biết rằng với Phương nó luôn dành cho Phương một tình cảm đặc biệt mà nếu nó yêu Phương thì cũng sao Phương cũng là mẫu người lý tưởng nó cần Xinh đẹp , ngoan không chơi bời , học giỏi và quan trọng là dịu dàng y như mẹ nó. Tất cả những điều đó làm nó thấy vui hơn cõng Phương trên lưng nó cũng thấy nhẹ lòng và trân trọng Phương như một báu vật . Nhẹ nhàng áp má mình vào bờ vai rắn chắc của Nam hành động này không thoát khỏi những ánh mắt của những bạn cùng trường .Điều này làm Phương bối rối nhưng sự bối rối , e thẹn đó lại làm khuôn mặt Phương ửng hồng lên trông Phương càng xinh hơn . Lúc này ai cũng phải suýt xoa thật sự là một đôi trai tài gái sắc rất đẹp đôi trong mắt mọi người. Đưa Phương xuống căng- tin trường Nam kêu hai ly cam vắt và hai phần bánh kem . Nét vui vẻ đáng yêu của Phương làm Nam thấy đỡ buồn hơn rất nhiều . Đã hai mươi phút từ lúc cõng Phương đến giờ mà vẻ thẹn thùng vẫn chưa xóa hết trên khuôn mặt nhận ra khuôn mặt trái xoan ửng hồng của Phương xinh thật! Dù quen nhau cũng được năm trời rồi nhưng hôm nay Nam mới chăm chú nhìn Phương một cách say đắm. Xem thêm Mua Bán Xe Moto Giá Rẻ Dưới 50 Triệu Đồng Cho Người Mới Bắt Đầu – Mặt Phương có kem hả ? Sao nhìn dữ vậy ? ??”– Đâu có đâu , tại Phương xinh quá nên nhìn thôi ” Mặt đỏ rần rần Bích Phương không ngờ một gã mọt sách thư sinh , ngốc nghếch như Nam lại ’ mạnh miệng’’ khen mình xinh .Nhưng trong lòng Phương thì rất vui sướng bởi đây là câu nói Phương đã mong đợi từ Nam rất lâu rồi , dù không biết bao nhiêu người nói với Phương như vậy nhưng lời nói của Nam lại là ý nghĩa nhất. – Đừng trêu Phương mà ! Có phải mới quen đâu . Nam nói vậy làm ….làm ….. Phương ….. ngại quá..”– Có gì đâu mà ngại , tại Phương xinh thỳ Nam nói xinh thôi . Mà Phương đừng tin mấy cái biệt danh mà tụi trên lớp gán cho Nam nhé ……. Nam… tui… cũng là con.. trai mà .. không .. ngố ..đâu…..hừ… tẹo nữa trả bài chúng nó …..à ……ờ … biết tay à…hờ..hờ .. ” Nhận ra trong lời nói của mình có vấn đề Nam ngập ngừng…….. nói vậy chả phải là nó đang thừa nhận gián tiếp với Phương là nó cũng thích Phương sao nếu không sao phải thanh minh làm gì bởi từ trước tới giờ đây không phải thói quen của nó .Cái nhìn của Phương làm Namcảm thấy thật xấu hổ còn cô nàng Phương thì cứ cười khúc khích bởi Phương đã biết rằng Nam đối với mình có một chút tình cảm đặc biệt chứ không hẳn là hờ hững như những ngày trước…. Đã cuối tiết của buổi học cả lớp nhao nhao đi nhận bài kiểm tra và thật không khó khi tên thằng Nam đứng đầu bảng danh sách với số điểm cao nhất làm cả lớp mắt tròn mắt dẹt , phục nó sát nhiêu đứa từng nghĩ nó gà , ngô..vv.. đều chạy đến xuề xòa làm hòa nhờ nó cứu tiết sinh hoạt cuối tuần như thường lệ nhưng dường như Nam chả quan tâm nữa ánh mắt nó chỉ hướng vào cái nháy mắt đáng yêu của Phương mà thôi . Với ánh mắt này nó hiểu nó càng có giá trong mắt cô nàng được coi là đóa hoa xinh đẹp nhất của trường trung học phổ thông này . … và chắc chắn nó sẽ không làm chủ nhân của đôi mắt đáng yêu này buồn vào chủ nhật tới …..…….. *** Chủ nhật định mệnh *** …… Một tuần học tập mệt mỏi cũng trôi qua đã đến chủ nhật để học sinh được xả hơi và giảm street . 6 giờ sáng chả cần mẹ gọi như mọi ngày Nam đã tự dậy tắm rửa , chải chuốt rồi nhanh chóng xuống nhà ăn sáng như mọi ngày .Bưng cho Nam bát phở mà Ngọc cứ đánh mũi hình như có mùi gì là lạ thơm quá , cảm giác ngờ ngợ ấy cứ càng rõ hơn cho đến khi đến gần Nam , Ngọc mới phát hiện ra Nam có xịt chai nước hoa ROMANO mà nàng mua cho nó cả tháng trước nhưng mà nói mãi nó không chịu dùng . ” Vậy mà hôm nay ….. lạ thật ???” Ngẫm nghĩ một lúc Ngọc nghĩ ” Chẳng lẽ nó có bạn gái chăng ’Nghĩ vậy Ngọc bụm miệng cười trêu Nam – Con trai mẹ hôm nay bảnh thế ? Có bạn gái hẹn hò rồi hả con hi hi ”– Ghét mẹ nha , con có bạn gái hồi nào chỉ sang nhà Phương chơi thôi mẹ đừng có nghĩ bậy .Hứ ” Nam chống chế để khỏi phải thanh minh thêm . Nhưng có lẽ nó không có tài nói dối . Nó sao có thể qua mắt được người mẹ luôn hiểu tâm lý và cũng đã trải qua tuổi rung động như nó .Mẹ nó hiểu và ủng hộ chứ không la om xòm như các bà mẹ bây giờ . – Bích Phương à , mẹ nghĩ cô bé đó được đó , mẹ rất thích nếu hai đứa thích nhau thỳ mẹ ủng hộ chứ không ngăn cấm nhưng dù sao con cũng không được lơ đãng chuyện học hành đâu đó nhớ chưa.? Con mà lơ đãng chuyện học là mẹ buồn lắm biết không hả? ” – Đã biết thích hay không thích đâu mà , với lại mẹ đừng lo con sẽ không làm mẹ buồn đâu bố làm mẹ vậy đã là quá đủ rồi ……… Mà thôi trưa nay mẹ ăn cơm đi con ăn với Phương ở ngoài mẹ ạ. bye mẹ con đi đây ” Quăng cái bát vào bổn rửa Nam hấp tấp dắt con Suzuki ra ngoài , bình thường thì nó không được đi xe máy đến trường học nhưng ở nhà hay đi chơi thì nó phi nhiệt tình .Rú ga phi một mạch ra đường một cách nhanh nhất có thể , nó không biết đằng sau mẹ nó đang nhìn nó với một cái lắc đầu thân thương ; nó đã lớn rồi .Đứa con của Ngọc ngây thơ ngày nào đã biết quan tâm người khác , hết nàng rồi đến Bích Phương. Đó là một điều tốt!…… Reng …. Reng ………. RengĐã ba hồi chuông rồi mà vẫn chưa có người mở cửa , không có ai ở nhà chăng ?? Sốt ruột Nam gọi điện cho Phương chuông điện thoại réo tận 2 lần cô nàng mới nghe máy vẫn giọng ngái ngủ lục đục chạy xuống nhà . Phải mất 5 phút Phương mới ra mở cửa cho Nam vào nhà sau nhiều lớp khóa cửa . – Gớm , con gái con đứa gì mà 7h rồi vẫn còn chưa dậy làm tui đứng mỏi cả chân . Thế hai bác đâu rồi để tui chào hai bác một tiếng ?”Vẫn còn giọng ngái ngủ Phương thanh minh – Có phải tại Phương đâu , hôm qua định đợi Nam đến sáng ai dè ngủ quên mất . Còn bố mẹ Phương í hả ? Về quê rồi hôm nay có đám cưới bà con xa dưới quê tối nay mới lên ” – Ukm , vậy thôi đánh răng rửa mặt đi rồi đi chơi ,mà sao ngốc thế sao phải chờ Nam làm gì đã bảo đến là sẽ đến mà . lần sau đừng vậy nữa biết không?”– Ừm , biết rùi mà tại chơi với Nam lâu rồi mà có bao giờ chở tui đi chơi đâu nên mới…mong vậy mà . Thôi Nam ngồi đây chút đợi Phương nhá ” Nửa tiếng sau Phương bước ra trước sự ngỡ ngàng của Nam . Diện một bộ váy đầm màu hồng nhạt và xoa một chút son môi dưỡng ẩm trên đôi môi đỏ mọng tự nhiên . Trông Phương đã xinh lại càng xinh hơn trong chiếc váy đầm có thể tôn hết vẻ đẹp của một cô gái 17 .Nếu bình thường lúc nào Phương cũng mặc thế này thì không biết bao nhiêu thằng đàn ông sẵn sang lao vào cột điện tự tử để một lần chiêm ngưỡng tham quan vẻ đẹp cơ thể của cô nàng . Phương đẹp thật !!!! Chiếc đầm không quá ngắn cũn cỡn như bọn cave rẻ tiền ngoài đường nhưng đủ để khoe đôi chân dài miên man trắng muốt của Phương .Còn phần trên không biết nhà thiết kế khéo léo nào tạo ra nó mà khi Phương mặc vào thì dù là một con người thích hở hang nhưng các mô ngực trắng ngần cứ như muốn vỡ tung qua lớp vải .Bộ đầm bó chặt làm các đường cong của Phương được tôn vinh hơn, quyến rũ hơn . Còn thằng Nam chả biết trời trăng lúc đó thế nào hay ma xui quỷ khiến mà thằng Nam đứng yên không cưỡng lại được nó cứ nhìn hau háu vào bộ ngực Phương làm Phương vô cùng xấu hổ và đỏ mặt – Đồ dê , hôm nay là ngày đặc biệt người ta mới diện bộ này tưởng Nam không như bọn con trai cùng lớp tui mới thử ai ngờ ……..?? Thôi không Nam nhìn bậy nữa Phương lên thay đồ đây ..” – Thôi , thôi khỏi thay đi nhanh lên PHương còn ăn sáng nữa không ăn sáng sao tẹo nữa trượt ống được . Lên xe đi ”Miễn cưỡng lên xe , Phương vẫn e dè bởi cái nhìn đắm đuối nãy giờ của Nam . Vì là tuýp người không theo mốt hở nên ngồi trên xe rồi mà Phương vẫn phụng phịu với Nam– Nam cũng chẳng khác gì bọn con trai kia , chỉ lợi dụng con gái mặc đồ hở để bổ mắt à mẹ tui nói đúng thật bọn các ông chỉ được háo sắc là nhanh thôi . Mà nói cho Nam biết bộ này Phương cất kĩ lắm đó bà cô Phương bên Ý gửi cho nửa năm rùi Phương mới dám lôi ra mặc đó , Nam mà nghĩ bậy là chết với tui à ? Nhớ chưa ?” Vừa nói Phương vừa véo cho Nam một cái vào sườn thật đau khiến Nam phải kêu lên – Oái , đau mà muốn ngã xe hả ? Thì có nghĩ gì đâu còn thấy Phương đẹp thỳ nhìn thôi mà tui là con trai thì đương nhiên là phải háo sắc rồi He he ” Đang xấu hổ mà Nam lại đùa giai, nhăn nhở nghĩ vậy Phương lại đánh vào vai Nam mạnh hơn .– Nam mà đùa kiểu đó nữa thì khỏi bạn bè lun nha . Trước giờ Nam có thế đâu à . Toàn nói bậy không ” Nam cũng linh cảm thấy lời nói và hành động của mình nãy giờ cũng hơi quá trớn nên nó quay lại xin lỗi Phương – Thôi được rồi , Nam không nói bậy nữa và không nghĩ gì Phương đâu . Thật đấy ! còn Phương đẹp thật mà Phương đẹp thì có quyền khoe thui …. Nhưng …. Nhưng mà kể ra khoe với Nam đầu tiên thì………. Nam thích nhất . ha .. ha ….ha ” Đập Nam một cái nhưng là đập yêu Phương ghé vào tai Nam thủ thỉ – Chỉ được cái bậy không à ? Nhưng.. … Phương đẹp thật không ?”– Thật mà . Rất xinh đẹp là đằng khác!”– Đồ quỷ ,chỉ được cái mồm mép à !” Hạnh phúc hơn bao giờ hết khi đây là lần thứ hai – người bạn trai mà Phương thích lại khen Phương xinh đẹp. Cô nàng cứ như người trong cơn mộng du trên xe cho đến đường Lạc Long Quân nơi tọa đàm của Công viên nước Hồ Tây Hồ Tây water park . ……….. Mua cho Phương cái bánh mỳ trứng ốp la ăn tạm , Nam chạy đi mua vé . Đến chỗ bán vé nó rút ví mua hai vé trọn gói hơn 500k cho cả ngày rồi cả hai vào cổng. Lúc đầu còn đi dạo thăm quan cảnh đẹp nhưng sau cùng cả hai cũng hòa mình vào tất cả các trò chơi của Công viên nước . Và Nam cũng tự hào rằng mình là người có bạn gái có được thân hình bốc nhất ở bể bơi trong mắt những đứa cùng tuổi teen đó là khi Phương mặc bộ đồ tắm mát mẻ , cực sexy và sành điệu khiến bao con mắt của đám con trai được mãn nhãn , thích thú . Còn Nam nó biết rằng đây là lần đầu tiên nó thấy Phương mặc hở nhưng mà lại đẹp một cách diệu kì ………….. Cả hai tham gia tất cả những trò chơi của công viên nước và khi đã thấm mệt cả hai mới cùng phì cười rồi nhau đi ăn bánh pizza Ý trong tiếng cười vui vẻ chuẩn bị cho chuyến du ngoạn công viên mặt trời vào buổi chiều .Buổi chiều ở Hà Nội là lúc thích hợp nhất với các trò chơi cảm giác mạnh nhưng Phương là một cô gái nhút nhát và rất sợ độ cao .Đây chính là cơ hội để Nam chứng tỏ chất ga- lăng của một thằng đàn ông điều mà nó chưa làm cho ai cả . – Lên đi có Nam làm vệ sĩ cho sợ gì”– Thật không? Hay leo lên đó rùi tui chết mặc tui . Nam biết là tui sợ độ cao mà ”– Đừng sợ , không sao mà , thắt dây an toàn lại đi ” Lại một lần miễn cưỡng nữa Phương đi lên tàu lượn . Thắt dây an toàn Phương cảm thấy bánh xe tàu lượn càng ngày càng nhanh , nhanh hơn và cao hơn nữa .Phương la hét thất thanh sợ hãi nhưng tiếng la hét dần dần nhỏ đi , nhỏ đi và im Nam choàng tay ôm lấy bờ vai trần gợi cảm của Phương ép vào vai mình . Phương cảm thấy vô cùng ấm áp cô nàng đã không thấy sợ nữa mà giờ đây cô nàng hạnh phúc khôn xiết …..Phương tự nghĩ nếu sự sợ hãi như thế này thì xin trời hãy cho cô nàng được sống trong sự sợ hãi này mãi mãi… Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn !!! Và trời cũng đã xế chiều , ánh nắng mặt trời càng lúc càng nhạt dần hiện một màu nắng hoàng hôn lãng mạng . Cảnh chiều buồn cũng là lúc lòng Phương trĩu xuống bởi một ngày đẹp và hạnh phúc đến với Phương rất nhanh và đi cũng rất nhanh !!! Cô nàng buồn rười rượi ……. Nhìn Phương buồn vậy chẳng cần hỏi Nam cũng biết Phương buồn vì điều gì ? Nhưng Phương không biết chính Nam cũng buồn như vậy vì sau buổi đi chơi hôm nay nó nhận ra nó thích Phương thật sự với tư cách là tình yêu nam nữ chứ không phải là tình cảm bạn bè hay phút rung động đầu đời của một thằng con trai . Nó dám khẳng định rằng nó sẽ sẵn sang nói với Phương là nó yêu Phương nếu có cơ hội……….. Xe đã đỗ trước cửa nhà Phương , bố mẹ Phương vẫn chưa về . Bầu trời vẫn một màu đen ảm đạm . Không biết là sợ hãi hay là vẫn còn lưu luyến mà Phương vẫn cứ bịn rịn mãi không cho Nam về – Nam ở lại một chút nữa được không , bố mẹ Phương chưa về …. Phương … hơi …. sợ. Nam có thể đợi bố mẹ Phương về rồi hãy về được không”Phương lí nhí như sợ Nam không chấp nhận. Xem thêm – Lên cấp ba rồi mà vẫn còn sợ à , thôi đợi Nam chút Nam gọi điện cho mẹ nam đã không mẹ lại chờ cơm ” Rút điện thoại gọi về nhà thật không khó để Nam có thể ở lại với Phương . Dắt xe vào trong sân Nam cứ mỉm cười khi thấy Phương lại líu lo , vui vẻ . Thấy Phương như vậy Nam cũng ấm lòng bởi điều nó muốn khác ông pa nó nhất là phải làm sao cho người con gái nó yêu thích được hạnh phúc. – Nam lên phòng Phương trước đi , Phương đi lấy ít bò khô để đọc truyện vậy . Ở trên có mấy quyển mới đó ” Phương chạy vù đi để lại Nam lững thững lên phòng . Lướt qua chồng sách của Phương đa số là những truyện và tiểu thuyết Nam đã đọc rồi từ những lần qua nhà Phương. Nhưng bỗng nhiên thị giác Nam dừng lại ở một chồng sách mới , chồng sách Nam chưa đọc . Có một tấm ảnh Post navigation – Nắng xiên qua tấm tranh làm cho căn nhà càng thêm hiu hắt. Không gian yên lặng như tờ. Bà Loan nằm thiêm thiếp trên giường khi tỉnh, khi mê. ợt ốm này làm bà phải nằm bẹp một thời gian dài. Chợt có tiếng động ngoài sân, tiếng lạch cạch dựa xe, tiếng mở cửa khe khẽ. Tự nhiên bà thấy mắt mình cay cay. Bà đoán chắc là Thắm, cô con gái cả sang giúp bà dọn dẹp nhà cửa. Từ hôm bà bị ngã rồi nằm liệt giường đến nay một tay Thắm cáng đáng tất cả, mà chị nào có rảnh rang gì cho cam. Có tiếng bước chân đang lại gần. Bà nhắm mắt vờ ngủ, cảm thấy bàn tay sần sùi chai sạn đặt lên trán mình. Thắm ngồi cạnh mép giường – Mẹ đã đỡ chút nào chưa ạ? Bà khẽ cười để làm an lòng đứa con gái hiếu thảo – Mẹ cũng đỡ rồi con ạ. Sao không ở nhà lo cho bố con chúng nó, khi nào con Thu về cho nó sang giúp mẹ cũng được mà. – Bố con nó ở nhà tự lo được cho nhau mà mẹ. Giờ con sẽ chuyển sang ở hẳn với mẹ. Bà Loan quay vào trong sụt sùi, cảm thấy ân hận quá khi mà từ trước tới giờ đã đối xử với Thắm thật không phải… Ông bà không có con trai. ược hai cô con gái, nhưng chúng lại khác nhau hoàn toàn cả về tính cách lẫn ngoại hình. Thắm là chị, hiền lành chịu thương chịu khó, hay lam hay làm. Không đẹp nhưng Thắm có duyên, cái duyên của người con gái vùng quê chân chất. Cô học hành cũng không đến nỗi nào, nhưng thi đại học mấy năm liền không đậu, đành phải học trung cấp ở tỉnh. Học xong về làm ở xã. Một hôm cô đưa bạn trai về ra mắt cũng là để thưa chuyện với bố mẹ. Thoạt nhìn anh con trai khỏe mạnh, nhanh nhẹn lại có công ăn việc làm ổn định, ông bà Loan ưng lắm. Nhưng khi hỏi về gia đình Tiến, biết anh là con trai họ ỗ ở cuối thôn thì ông bà quay ngoắt – Không có yêu đương, cưới xin gì hết! Mày không biết họ Mai nhà mình và họ ỗ nhà nó có hiềm khích từ trước sao? Mày lấy ai cũng được, đui, què, mẻ, sứt tao cũng đồng ý, nhưng riêng con trai nhà họ ỗ thì không đời nào, hiểu chưa? – Xin bố mẹ thương chúng con. Chuyện hiềm khích của họ hàng đấy là chuyện của người lớn từ đời nảo đời nào, sao bố mẹ lại bắt chúng con gánh chịu… – “Bốp”! Mày dám cãi lại lời tao à. Tao bảo không được là không được. – Ông bố nóng nảy. – Thưa bác, cháu nghĩ chuyện cũ đã qua lâu rồi… – Im, ai cho phép anh nói hả. Khi nào cả họ ỗ nhà anh sang xếp hàng xin lỗi họ Mai này thì họ Mai mới đồng ý gả con gái cho họ ỗ nhé! Còn không từ nay tôi cấm cửa anh không được bén mảng tới gần con gái tôi, rõ chưa. Dù đã lường trước, đôi trẻ không ngờ các cụ lại thành kiến đến vậy. ưa Tiến về, hai người không khỏi ngậm ngùi. Tiến và Thắm quấn quýt nhau từ hồi còn học trên tỉnh. Dẫu biết là sẽ gặp khó khăn từ hai phía vì hiềm khích dòng họ nhưng hai người quyết tâm đến với nhau. Ngày xưa làng Thắm có tục lệ nếu con trai làng khác sang hỏi con gái làng này làm vợ thì phải có đủ một vạn viên gạch thẻ lát đường vào làng mới được làm lễ dạm hỏi. Năm ấy mất mùa đói kém, có đôi trai gái yêu nhau là con trai họ ỗ và con gái họ Mai. Người con trai nghèo quá không có tiền mua gạch để lát đường, thế là hai người dắt díu nhau trốn khỏi làng. Nhà họ Mai thấy mất con gái, liền rồng rắn gậy gộc kéo sang nhà họ ỗ đòi con. Nhà họ Mai mắng nhiếc nhà họ ỗ đã bắt cóc mất con gái nhà họ Mai lại còn quỵt lễ ăn hỏi. Lời qua tiếng lại, nhà họ Mai thề sẽ không bao giờ gả con cho nhà họ ỗ… Đứa con bị ruồng bỏ Biết là không thuyết phục được bố mẹ Thắm, hai người chuyển sang thuyết phục bố Tiến. Vừa nghe nhắc đến họ Mai, bố anh đã nổi trận lôi đình. Ông còn dọa sẽ từ mặt nếu anh vẫn tiếp tục tình yêu ấy. Cũng như bố mẹ Thắm, ông tìm mọi cách để chia rẽ tình cảm của hai người. Thắm đã từng bị bố nhốt trong buồng mấy ngày liền khi ông phát hiện ra cô vẫn lén lút gặp Tiến. ã biết bao đêm bà Loan nằm tỉ tê với con gái nhưng Thắm chỉ im lặng thở dài. Bà biết mình sẽ không giữ được đứa con bướng bỉnh này vì bà hiểu nó hơn ai hết. Và chuyện ấy đã xảy ra. Tiến và Thắm ra UBND xã đăng ký kết hôn đồng thời dọn ra ngoài làng sống. Ông bà Loan cảm thấy vô cùng xấu hổ khi thấy mình có một đứa con gái “hư” như Thắm, mặc dù cô và cả chồng cô đều muốn về tạ lỗi với bố mẹ họ hàng đôi bên. Giận con gái lớn, ông dồn hết hy vọng vào cô con gái út. Khác hẳn với chị, Tươi xinh đẹp như bông hoa đồng nội. Cô là niềm mơ ước của bao trai làng, nhưng họ chỉ dám đứng từ xa bởi biết rằng chẳng khi nào cô thuộc về họ. Cô cứ thế mà lớn lên trong sự chiều chuộng, bao bọc của bố mẹ. ược cái cô học rất giỏi nên thích gì ông bà cũng lo cho chu đáo, nhất là khi năm đó cả làng chỉ có mình cô đỗ đại học. Ông bà Loan tự hào về cô lắm. Tươi ra trường, được nhận về một cơ quan trên tỉnh, niềm vui của ông bà Loan càng được nhân lên gấp bội. Ngày Tươi lấy chồng là một ngày hội lớn của cả làng. Ông bà Loan tổ chức lễ cưới thật linh đình. Tiếng loa đài, tiếng cười nói ầm ĩ. Không ai biết được đằng sau bờ rào dâm bụt kia, Thắm đứng lặng cùng những giọt nước mắt lăn dài. Thắm muốn vào nói một câu chúc mừng em mà cũng không dám. Vốn có của ăn của để, đất đai rộng lại không có con trai, nên khi Tươi lấy chồng, ông Loan đã đồng ý cắt cho vợ chồng Tươi một suất đất và giúp chúng xây một ngôi nhà khang trang ngay cạnh nhà để con gái được gần bố mẹ. Thời gian đầu ông bà sống cuộc sống sung túc bên con gái và con rể. Khi Tươi sinh con trai đầu lòng, bà thường sang chăm cháu giúp con để chúng dành thời gian cho công việc. Nhiều hôm bà còn nấu luôn cả cơm cho bọn chúng đi về chỉ việc ăn, ăn xong lại cũng bà mang đi dọn. ột nhiên ông Loan bị bán thân bất toại phải nằm một chỗ không đi lại được, cần có người chăm nom thường xuyên. Bà Loan không thể trông cháu và chăm lo cho vợ chồng cô con gái út được nữa. Do quen ỷ lại, hôm nào về thấy bà chưa nấu cơm thì Tươi cằn nhằn. Là con gái út được cha mẹ cưng chiều là thế, nhưng bố ốm liệt giường mà chẳng thấy cô chăm bố được một ngày. Cô chỉ đáo qua một loáng, dúi cho mẹ ít tiền rồi đi thẳng. Nghe tin bố ốm Thắm về thăm nhưng ông Loan nhất định không cho vào gặp mặt. Ông còn dặn bà khi ông chết không được cho Thắm để tang. Thắm nước mắt ngắn dài đứng ngoài sân nói vọng vào – Nếu bố không nhận con, nhận cháu thì cho con làm trọn bổn phận của đạo làm con, chăm nom cho cha mẹ lúc tuổi già sức yếu… – Mày trả hiếu bố thế là đủ rồi con ạ. – Ông Loan từ trong nhà cố nói vọng ra. – Bố không cho con làm tròn đạo làm con, con sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào bố đồng ý… Nói là làm, Thắm quỳ ở sân từ sáng đến chiều. Hiểu tấm lòng của Thắm, bà con họ hàng thay nhau vào khuyên ông bà Loan hãy nhận con nhận cháu. Ông trưởng họ bảo – Thôi ông bà ạ, chuyện xưa lắm rồi, thù hằn với nhau chỉ gây mất con, mất cháu. Tôi thấy con Thắm nhà ông bà lấy cậu Tiến bên họ ỗ, hai đứa sống rất hạnh phúc, hòa thuận, làm kinh tế giỏi, con cái ngoan ngoãn. Vậy thì tại sao ông lại bỏ đi những đứa con đứa cháu ruột thịt của mình, nhất là khi ông đang ốm đau, bệnh tật thế này. Ông cũng phải thương bà ấy vất vả một mình đêm hôm lọ mọ chứ! Thoạt đầu ông Loan nhất định không chịu nghe, nhưng rồi bà con nói điều hơn lẽ thiệt, nhất là khi Tươi về thấy chị Thắm quỳ ở bên ngoài, hiểu ra sự tình, cô gay gắt – Chị con đã có lòng muốn về chăm nom cho bố thì bố cũng nên đồng ý để chị ấy báo hiếu bố mẹ. Với lại bố mẹ phải giữ thể diện cho vợ chồng con nữa chứ! Phải một thời gian sau ông Loan mới cho gọi vợ chồng Thắm đến. – Con ạ, bố có lỗi với vợ chồng con – giọng ông đã yếu lắm – nhưng thấy hai đứa làm ăn phát đạt, con cái ngoan ngoãn như thế là bố mừng rồi. Bố sợ bố sẽ không sống được lâu nữa… Bố mong sau này các con sẽ chăm lo cho mẹ thật chu đáo… Tuổi già không gì đáng sợ bằng sự cô đơn đâu con ạ. Những ngày cuối đời, ông Loan sống trong sự chăm sóc chu đáo, ân cần của Thắm. Tươi thấy bố mẹ đã nhận chị gái, lấy làm mừng lắm. Thế là có người chăm sóc bố. Đứa con bị ruồng bỏ Từ khi ông Loan mất, bà Loan trở nên suy sụp. ôi khi bà còn hơi lẫn. Nhìn bà thui thủi một mình trong căn nhà rộng thênh thang, Thắm muốn ngỏ ý đón mẹ về ở cùng để tiện bề chăm sóc, nhưng bà nhất định không chịu. Bà muốn được ở gần ông, ngày ngày hương khói cho ông đỡ tủi thân dưới suối vàng. Một đêm mưa gió, bà ra ngoài che cho đàn gà, không may bị ngã. May sao lúc đó con bé Thu lại vừa mới sang ngủ cho bà đỡ buồn. Nghe tiếng động lạ, nó chạy ra thấy bà nằm bất tỉnh trên đất… Bà bị gãy chân, phải bó bột nằm một chỗ. Nằm viện mấy hôm bà được đưa về chăm sóc ở nhà. Từ hôm đó đến nay vợ chồng Thắm lo, khi thì vợ, khi thì chồng, khi thì con bé Thu. êm nào cũng phải có người ngủ với mẹ thì Thắm mới yên tâm. Còn Tươi, cô lấy cớ bận, nhờ chị chăm sóc mẹ giúp. Cô bàn với chồng bán căn nhà đang ở, chuyển về nhà chồng, vừa tiện đường đi làm, vừa tránh ở gần bà trong lúc này. Thế là căn nhà của ông bà Loan xây lên cho cô con gái út đã được rao bán. Thắm rất giận em vì hành động ấy, gọi Tươi sang – Sao em lại phải bán căn nhà mà bố mẹ đã xây nên bằng mồ hôi nước mắt cho em như thế, lẽ nào nó không có ý nghĩa với em. Em không thương bố mẹ sao? – Thương là một chuyện, nhưng em phải chuyển về bên nhà chồng em. Bố mẹ chồng giục chúng em về bên đó vì ông bà chỉ có mình anh ấy là con trai. Với lại em về đó cũng thuận lợi cho công việc. – Sao không phải là lúc nào đó mà lại là lúc này, khi mẹ đang ốm đau như thế. Hay em sợ phải chăm sóc mẹ? – úng đấy, em không chịu được cảnh lúc nào cũng phải có ý thức là mình có một người mẹ phải chăm lo ở nhà làm em mất hết tự do. Chị cũng là con, chị có điều kiện hãy chăm sóc mẹ chu đáo nhé, hằng tháng em sẽ gửi tiền phụ giúp chị. À, mẹ vẫn còn một suất đất gần đường quốc lộ chưa bán đâu, khu đất ấy có giá trị lắm đấy. Nếu chị muốn lấy nó thì hãy chăm sóc và nuôi mẹ, em nhường cho. – Im ngay! Tao không cho phép mày nói thế! Thắm lao ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa. Chị không ngờ đứa em gái được bố mẹ chị yêu thương cưng chiều lo cho ăn học đầy đủ lại trở thành con người bạc bẽo, bất hiếu đến như vậy. Nhưng điều chị không ngờ hơn là cuộc nói chuyện giữa chị và Tươi bà Loan đã nghe thấy hết. Nước mắt bà trào ra ướt sũng đôi khóe mắt đã mờ đục. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mình rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Bà cũng không biết nếu không có đứa con gái mà lâu nay ông bà hắt hủi thì bà sẽ ra sao? Lại có tiếng bước chân đi vào. Lần này bà quay ra nhìn. ó chính là chồng Thắm và con bé Thu. Nhìn con bé nhanh nhẹn, xinh xắn bà thấy nao nao, cũng là cháu ngoại nhưng nó chẳng được bà ẵm bồng ngày nào. Như đoán được suy nghĩ của mẹ, Thắm ân cần “Thôi mẹ ạ, đừng nghĩ ngợi nữa. Mẹ vẫn còn chúng con và các cháu mà”. Bà gượng cười nhìn các con. Nụ cười chua xót. Nắng đang xuống dần. Tiếng trẻ con nhà hàng xóm bi bô, nô đùa, vọng lại. Lâu lắm rồi bà Loan mới cảm nhận được mùi thơm của khói bếp buổi chiều tà. Bà thấy lòng mình ấm lại… Tác giả Nguyễn Thị Thu Hà – Người thực hiện Hoàng Yến Để con yêu mẹ thên một lần nữa nhé, truyện đêm khuya mạnh Kênh Audio mp3 những câu truyện hay, truyện ngắn, truyện đêm khuya, truyện cười, truyện ngôn tình và nhiều truyện mọi người cùng nghe và đăng ký ủng hộ quý vị một ngày vui vẻ, hạnh phúc.

truyện đêm khuya con yêu mẹ